KHÔNG THỂ THA THỨ (PHẦN 1)

 

không thể tha thứ doctruyenma

Ngân mở cả đèn led điện thoại mà soi vào từng góc, từng ngõ ngách của tủ đựng sách ở thư viện. Cô lẩm bẩm:

— Rõ ràng chỉ rớt ở đây thôi mà, sao tìm hoài không ra vậy. Biết thế lúc nãy rớt đồ kiểm tra trước có phải tốt hơn không…

Tìm lúc lâu, Ngân cũng đã nhìn thấy cái hộp đựng nhẫn kim cương hơn 10 củ mà mẹ tặng sinh nhật thứ 20 của cô. Nó bị hỏng nên cô mới cho vào hộp để mang đi sửa. Nhìn thấy nó rồi, Ngân vội vàng cuối người xuống rồi đưa tay vào góc đó mò mẫm, sau đó liền vui vẻ:

— Thấy rồi…

Ngân nắm lấy cái hộp dính đầy bụi mà thổi mà phủi, nở nụ cười mãn nguyện. Một giọng nói vang lên:

— Vui… không…?

Ngân trả lời theo phản xạ:

— Vui chứ…

Sau đó nụ cười ấy im bặt, giật mình đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh. Ở đây không có người, vậy ai đã hỏi cô vậy? Vội vàng cho cái hộp vào túi xách, Ngân đứng lên rồi định ra về. Bước chân rõ là vội vã, nhưng mỗi bước chân cô bước đi đều nghe thấy phía sau có tiếng giày cao gót gõ cồm cộp. Nó vang vọng âm thanh rõ ràng trong phòng thư viện này, điều đáng nói là tiếng gõ của 1 chiếc giày và tiếng kéo lê chân nữa. Ngân khựng lại vài giây và quay người lại phía sau nhìn, phía sau không có ai hết, những kệ sách cũng khuất dần trong bóng tối. Thì ra Ngân đã tìm cái nhẫn lâu đến vậy, lâu đến nỗi trời đã sụp tối lúc nào không hay. Toàn thân cứ như có dòng điện chạy qua, tê tái, run rẩy, cô quay người rồi bước tiếp, lần này không bước nữa mà chạy nhanh lại cửa chính. Định đưa tay mở cửa mới biết cửa đã khoá từ bao giờ, cô vừa gõ vừa hét lớn:

— Bác bảo vệ ơi, mở cửa cho cháu, bên trong còn có người. Bác bảo vệ ơi…

Cửa chính của thư viện làm bằng sắt, phía trên thì bằng gương, nhưng gương vẫn sau lớp song sắt, nên có gọi thì âm thanh cũng giảm bớt đi. Vừa sợ vừa ngoái đầu nhìn lui, vừa đập cửa, thấy không ổn, Ngân lấy điện thoại ra gọi. Dù có cố gọi cho người thân bạn bè bao nhiêu lần cũng không được, không hiểu là bị gì nữa. Sợ quá, Ngân muốn khóc quá, cô đưa tay bật điện lên cho đỡ sợ, chỉ là không ngờ tới điện cũng không bật được. Thứ ánh sáng duy nhất bây giờ chỉ có trong điện thoại của cô, gọi mãi không được, Ngân lại xách cái ghế rồi đập cho vỡ kính.

Xoảng…

Có lẽ tiếng động lớn như vậy thì bác bảo vệ sẽ nghe thấy, trong này còn có cả camera kia mà. Đập cửa cũng không được, đứng trước camera quơ qua quơ lại cầu cứu cũng không được, gọi điện cho người khác cũng không được. Bất lực, Ngân ngồi bệt xuống đất vừa sợ vừa khóc, cầm điện thoại lia ánh sáng đi xung quanh. Như muốn kiểm tra ‘’ ai đó’’ có đây không? Vốn dĩ thư viện này được đồn là có ma mà.

Bộp… bộp…

Tiếng sách hay vật gì đó bị rớt xuống đất. Ngân lập tức lia ánh sáng điện thoại qua phía bên đó, toàn thân co rúm lại, mồ hôi lạnh toát ra. Ngân không dám mở miệng nói tiếng nào.

Xoẹt…xoẹt…

Tiếng lật sách lia lịa lại vang lên từ hướng khác, Ngân đưa tay kia vuốt mặt cho bớt mồ hồi, môi cắn chặt lại. Rõ ràng trong này chỉ có mình cô thôi mà, là ai đang lật sách vậy chứ?

Cộp…loẹt…xoẹt…

Cộp…loẹt…xoẹt…

Đến rồi, nó đến rồi, là tiếng bước chân 1 bên và bên kia là kéo chân. Ngân sợ hãi đứng lên, tiếp tục rọi đèn về hướng đó, không hiểu sao ánh sáng đèn led lúc sáng lúc tắt. Nó càng tăng thêm độ sợ hãi tột cùng của Ngân, những tiếng khóc chỉ dám ú ớ trong cổ.

Ngân cố gắng quay người ra gọi, tay còn thọt ra ngoài kiểm tra ổ khoá nữa:

— Bác bảo vệ ơi… cứu cháu…cứu cháu với…

Cộp…loẹt xoẹt…

Tiếng bước chân ấy đã dừng lại sau lưng Ngân, Ngân không dám quay đầu lại, tay nắm chặt lấy khung sắt cửa chính. Miệng lắp bắp:

— Đi đi… ai đó thì làm ơn đi đi…đừng doạ tôi…

Tiếng la hét hoảng sợ vang lên:

— Aaa…tránh ra… tránh xa tôi ra…đừng làm vậy….

Ngân nhanh chóng nhận ra giọng nói ấy và nó đang phát ra từ điện thoại của cô. Kèm theo đó là những tiếng lẹt xẹt cứ như điện thoại bị nhiễu sóng. Ngân lắp bắp, rồi bất chợt quay người lai, vẫn cầm điện thoại quơ đi quơ lại khắp nơi:

— Tha…tha cho tao…do con Dung… chứ tao không muốn làm vậy…mày tìm con Dung đi…tao bị ép thôi…

Bộp…

Ngân cảm nhận được một bàn tay lạnh tê buốt nắm lấy cổ chân cô, bàn tay đó vừa lạnh lại vừa dính gì đó ươn ướt sền sệt nữa.

Rầm…

Ngân bị nắm chân kéo ngã đến nỗi toàn thân đập mạnh trên nền đất, cái điện thoại cũng văng khỏi tay. Thứ ánh sáng của đèn led điện thoại cho Ngân thấy những gì không muốn thấy. Một hồn ma, tóc dài bết dính vì m.á.u,đầu nghệch hẳn sang 1 bên như bị gãy. Bộ áo dài đang mặc trên người cũng bị nhuộm m.á.u. Một bên chân mang guốc, chân còn lại bị gãy nên kéo lê trên nền. Ngân sợ hãi hét toáng lên, vừa cầu xin vừa khóc nức nở:

— Tha cho tao…tao xin mày…tao xin mày…

Ngân cố gắng bấu tay trên nền đất để không bị kéo đi, những ngón tay bị ma sát đến tứa cả máu. Bỗng nhiên hồn ma đó đứng lại, cái đầu được bẻ thẳng lại, không những thẳng mà nó quay ngược ra phía sau. Một bên khuôn mặt dập nát không còn nhìn rõ nữa, những mảng thịt rơi vỡ xuống cả đất. Ánh mắt giận dữ, hồn ma lên tiếng, tiếng nói đầy quỷ dị:

— Không… bao…giờ…

Bỗng nhiên Ngân bị kéo đi nhanh hơn, nhanh 1 cách lạ thường, tiếng hét của Ngân cũng khuất dần sau những bóng tối của tủ đựng sách. Điện thoại của Ngân không sáng nữa mà như bị ai đó tắt nguồn, mọi thứ chỉ còn lại là sự im lặng vốn có của thư viện.

Sáng muộn ngày hôm sau, Dung đang say sưa ngủ, bỗng nhiên điện thoại réo lên. Quá buồn ngủ Dung cứ mặc kệ nó, nhưng nó vẫn cứ reo lên gấp gáp. Vừa tỉnh vừa mơ, Dung đưa tay với lấy cái điện thoại:

— Alo?

Bên kia là giọng nói đầy hốt hoảng của Phương:

— Có chuyện rồi Dung ơi… con Ngân… con Ngân c.h.ế.t rồi…

Nghe câu nói đó Dung tỉnh cả ngủ, ngóc đầu dậy:

— C.h.ế.t? Sao lại c.h.ế.t?

— Nó c.h.ế.t ở thư viện, mắt bị m.ó.c ra còn bị đổ mực vào hai hốc mắt. Mũi và miệng cũng đầy mực nữa, toàn thân bị vật nhọn gì đó rạch nát.

— Gì mà ghê vậy? Sao mày biết tường tận vậy?

— Bố tao làm gì thì mày cũng biết rồi mà.  Bác bảo vệ bị đưa đến đồn cảnh sát rồi, x.á.c con Ngân cũng được đưa đi để khám nghiệm tử thi rồi.

Dung im lặng, PHương lắp bắp:

— Có khi nào… có khi nào…

— Mày im đi, thư viện đó vốn dĩ có ma mà. Do con Ngân xui thôi, mà tự dưng hôm qua nó quay lại đó làm gì không biết?

— Tao sợ quá Dung ơi… có khi nào…

— Tao nói không có là không…

Dung tắt máy, suy nghĩ vài giây rồi vò tóc rối bù lên, trong đầu bắt đầu suy nghĩ đến những điều tệ hại.

Tại trụ sở cảnh sát, bác bảo vệ cũng khai lại toàn bộ sự việc đến 3 lần. Cả 3 lần lời khai đều như nhau:

— Tôi đi đóng cửa các phòng thì đến thư viện, bên ngoài đã khoá ổ nên tôi nghĩ mình đã khoá rồi. Ổ khoá đó chỉ có mình tôi và hiệu trưởng có thôi, hiệu trưởng thì về trước rồi, lúc về về còn có học sinh từ thư viện về sau nữa kia mà.

Đồng chí cảnh sát mới lên tiếng:

— Mời chú về, thời gian này không được đi khỏi địa phương để chúng tôi còn mời lên lấy lời khai. Cảm ơn chú.

Bác bảo vệ được đưa về, đồng chí cảnh sát mới nói với đồng nghiệp:

— Bên pháp y thế nào?

— Kiểm tra hết rồi không có ngoại lực tác động từ bên ngoài. Mọi thứ rõ ràng như trên Cctv vậy đó, nạn nhân này đã t.ự t.ử trong trường. Vì ở đây không có ai khác, mọi hành động như anh thấy cũng đã rõ cho hành động t.ự t.ử. Cứ như kiểu bị phát rồ lên vậy, kiểm tra rồi lại không thấy chất kích thích trong máu.

— Vậy kết án luôn đi, bởi hình ảnh trong Cctv quá rõ ràng, không thể đổ lỗi cho ai khác.

— Vâng.

Đồng chí cảnh sát lúc này mới nhìn lại mọi hành động của Ngân trên Cctv một lần nữa, miệng lẩm bẩm:

— Không biết chịu áp lực gì mà cô bé này dẫn đến hành động t.ự t.ử vậy?

Từ ngày hôm đó, cơn ác mộng của Dung bắt đầu…

Nguồn: NTTM

إرسال تعليق

أحدث أقدم