Đến ngày hôm sau, gia đình nhà ông Đạt dậy muộn lắm, vì mọi chuyện đã xong nên tư tưởng rất thoải mái. Khi mọi người ăn uống xong, thì mới bàn với nhau, ông Đạt lên tiếng:
-- Bà lên chùa mời thầy về cúng giải vong nơi cái phòng thằng Tuấn đi. Xin bùa dán cái phòng đó lại đi chứ ai mà dám ngủ ở cái phòng đó nữa.
-- Tôi biết rồi.
Thu cũng lên tiếng:
-- Thế con ngủ ở đâu, con không ngủ cái phòng kế bên đó đâu.
Tuấn cười chế giễu em gái:
-- Mày nhác gan thế. Phòng đấy để bố với tao ngủ cho.
-- Thật nhé, em sang ngủ với mẹ.
Ông Đạt lại chen vào:
-- Thích ngủ đâu thì ngủ, lát thằng Tuấn chở mẹ mày đi lên chùa đi nghe không? Giờ tao sang nhà bác cả có việc.
-- Vâng ạ.
Ngồi thêm một lúc rồi mọi người cùng giải tán, ai đi việc nấy.
Trong lúc đang lái xe chở bà Tú đi lên chùa, điện thoại của Tuấn reo lên, nhìn vào số thì là bồ nhí của Tuấn gọi:
-- Anh nghe đây.
Đầu dây bên kia nũng nịu:
-- Anh… sao nói gọi cho em mà mấy hôm nay không thấy?
-- À, anh có việc ấy mà… tối rãnh anh sang, không thì mai nhé.
-- Nhớ nhé, người ta nhớ anh lắm đó.
-- Anh biết rồi, yêu yêu nè.
Sau khi tắt điện thoại xong, bà Tú nhắc nhở:
-- Mày làm gì làm, con Linh nó mới mất đấy.
-- Mẹ cứ lo, nó mất thì nó cũng về nhà nó rồi, nó có ở đây đâu mà sợ.
-- Tao nhắc nhở thế thôi.
-- Con biết rồi, mẹ cứ hay làu bàu.
Chiếc ô tô đắc tiền chạy vào sân của ngôi chùa to nhất ở đây. Bà Tú đi thắp hương lễ phật xong mới tới gặp sư trụ trì thưa chuyện:
-- Mô phật, không may là nhà con có người treo cổ tự tự, xin sư trụ trì làm cho con cái lễ cầu siêu giải vong.
-- Mô phật, nghiệp chướng mà. Người mất đã được chôn chưa mà thí chủ muốn làm lễ cầu siêu?
-- Cái này…
Bà Tú nhìn Tuấn một lúc rồi thưa chuyện:
-- Chắc mai mốt sẽ chôn ạ.
-- Người chết ở đâu thì linh hồn họ sẽ vất vưởng ở đó đến tận 49 ngày. Nhưng những người vì uất ức mà chết thì…
Hai mẹ con bà Tú nghe mà giật hết cả mình, tâm trạng hoang mang vô độ:
-- Vậy… vậy phải sao ạ?
-- Tôi sẽ làm cái lễ cho bà, nhưng mỗi ngày bà đều nên mở kinh phật ở đó để giảm đi sự oán hận, uất ức.
-- Vâng, vâng con tạ ơn sư trụ trì.
Từ chùa trở về, bà Tú cứ suy nghĩ mãi nên nói với Tuấn:
-- Mày chở mẹ lên nhà ông thầy Bừa đi.
-- Lên đó làm gì hả mẹ?
-- Mày cứ chở lên đi, mày nên nhớ mọi sự hôm nay đều từ cái tính trăng hoa, vũ phu của mày không đấy.
-- Mẹ cứ trách con, chứ mẹ đối với cô ấy sao mẹ cũng tự biết chứ.
-- Mày còn nói…
Thấy bà Tú giận lắm, nên Tuấn cũng không nói gì thêm, chỉ biết im lặng chở bà Tú đến nơi bà ấy cần.
Ngôi nhà này nằm trong cái hẻm ở ngoại ô thành phố, trước cổng bước vào đã thấy nhiều khóm được thờ cúng. Còn vào trong nhà thì là một ban thờ ba gian, gian trên cao là thờ thánh mẫu, gian bên dưới thì là cái gì đấy như bài vị, gian dưới cùng là vật lễ. Xung quanh thờ những ông quan ông tướng gì xem có vẻ bặm trợn lắm. Bà Tú lại nói với thầy Bừa:
-- Thầy ơi, thầy xem giải cái hạn này giúp con.
Thầy Bừa tuy được gọi là thầy nhưng không lớn hơn bà Tú bao nhiêu tuổi. Thấy khách quen đến nên thầy Bừa cũng nhiệt tình:
-- Sao đấy, lo đám ma xong chưa?
-- Ôi, không phải lo nữa thầy ạ. Mẹ nó mang xác nó về quê rồi, đỡ tốn đi bao nhiêu.
-- Ừ, vậy cũng tốt.
Nhưng thầy sang phòng đấy cúng kiếng giải cái vong nó đi hộ con. Chứ nó chết thế, con sợ nó oán hận quay lại trả thù.
-- Không phải lo đâu, có ta ở đây thì ma quỷ nào dám lộng hành. Thế bữa ta nói mang cái dây nó treo cổ đốt đi đã đốt chưa?
-- Ông nhà con vất đâu mất, tìm mãi không ra thầy ạ.
-- Thế có chết không chứ, thôi được rồi, mang lá bùa này về dán trước cửa. Chiều ta sang làm lễ cho nhá.
-- Vâng, con đội ơn thầy. Cho con gởi tiền sắm lễ.
-- Tiền lễ thì tầm 15 triệu thôi, toàn tiền mua đồ lễ, ta chưa có công cán gì.
Bà Tú rút ngay ra xấp tiền polime năm trăm ngàn mới cứng để trước mặt thầy Bừa:
-- Con gởi hẳn thầy hai mươi triệu, thầy lo giúp con.
-- Được rồi, bà về đi, lát tôi còn đi sắm đồ lễ.
-- Vâng, con chào thầy.
Hai mẹ con bà Tú đi rồi, thầy bừa mới nhặt xấp tiền lên. Đưa hai ngón tay quyẹt vào nước bọt rồi đếm xem có thiếu tờ nào không.
Ngay lúc này tại nhà của bà Loan, đám tang diễn ra không to nhưng hàng xóm bà con sang đi hương cũng khá đông. Ở đây tuy nghèo nhưng bà con làng xóm lại rất là yêu thương nhau, giống với nhau bởi cái tình. Không những thế những ngày diễn ra đám tang hàng xóm cũng sang phụ giúp rất nhiều. Bởi ai cũng thương xót cho bà Loan, nhìn bà ấy cứ phủ phục bên quan tài của con gái mà khóc ngất lên ngất xuống nhiều lần. Đến bữa cơm cũng không buồn ăn, dỗ lắm mới húp được vài thìa cháo. Ai có con mới thấu hiểu được cái đau đớn của người mẹ, sinh con ra nuôi dạy khôn lớn chỉ mong con được hạnh phúc. Đâu ai ngờ ngừoi đầu bạc tiễn kẽ đầu xanh, sau ba ngày thì bà Loan cũng ngậm ngùi tiễn con về ba tấc đất.
[...]
Hôm nay là ngày đầu tiên chôn Linh, đồng hồ lúc này điểm gần hai giờ sáng. Tiếng cửa phòng vợ chồng Linh tự nhiên mở ra, mặc dù đã bị khoá.
Cạch… cạch… cạch...
Trong phòng vợ chồng Linh lúc này tái hiện lại cảnh lúc Linh treo cổ tự tử, vì khi giờ linh mà tự tử hoặc bị tai nạn mà mất, hình ảnh đó sẽ tái hiện đi tái hiện lại nhiều lần. Hồn ma của Linh trong bộ đồ màu trắng, tóc xoã dài rũ rượi, cái cổ cứ quẹo sang một bên đang giãy dụa nơi bờ tường mà cô ấy đã chết. Khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt trừng trừng thật đáng sợ, thêm cái lưỡi le dài ra, nếu ai thấy chắc ngất luôn tại chỗ. Một lúc sau cái cổ của hồn ma lại bật nhanh lại thẳng thớm,
hồn ma nhìn xung quanh phòng một lượt với gương mặt hết sức đau buồn rồi khóc thảm thiết:
-- Hu...hu...hu...
Đang nằm ngủ mê man, bỗng nghe tiếng khóc nên Thu mới hỏi bà Tú:
-- Mẹ… đêm hôm rồi ai còn khóc thế?
Bà Tú đang say giấc rồi nói cho qua chuyện:
-- Chắc nhà hàng xóm, kệ đi.
Tiếng khóc nơi cuối hành lang lại vọng lại rõ hơn, Thu lạnh toát người, bao nhiêu da gà da vịt nổi hết lên. Bởi không gian ở đây rất kín, xưa này chưa từng có âm thanh bên ngoài lọt vào, mà nay… Thu chui tọt vào chăn rồi, níu lấy bà Tú, giọng run run:
-- Mẹ ơi… ma mẹ ơi…
Tiếng khóc vẫn còn, lại thêm Thu nói thế nên bà Tú chột dạ:
-- Không lẽ… con Linh nó về…
Hai mẹ con bà Tú chùm kín chăn lên đầu, rồi ôm nhau cứng ngắc, chỉ cầu mong đừng có điều gì xảy ra. Bỗng có tiếng hét thất thanh lên:
-- Aaa….aaaa…
Sau đó tiếng hét im bặt, bắt đầu tiếng bước chân ở hành lang xuất hiện, từ nhanh đến chậm dần:
Lẹt xẹt… lẹt xẹt… lẹt...xẹt…
Tiếng bước chân ấy dừng lại ngay cửa phòng của mẹ con bà Tú. Cái nắm cửa cứ bị giật liên hồi, tưởng chừng như sắp mở ra được.
Bập… bập bập…
Mọi thứ lại im ắng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đợi chừng vài phút mẹ con bà Tú mới hé chăn ra xem, khi cảm thấy ổn thì chui đầu ra hẳn chăn. Chưa kịp nói với nhau câu nào thì.
Bập…
Khuôn mặt ở đâu ập vào cái gương cửa sổ, tóc dài rũ rượi xoay qua , xoay lại như đang tìm kiếm gì. Hai mẹ con bà Tú sợ quá hét thất thanh lên:
-- Aaaa… có ma… có ma…
Họ hét lớn như thế chỉ mong rằng ông Đạt nằm phòng bên cạnh có thể chạy qua giúp mẹ con bà. Nhưng ông Đạt say rượu ngủ say như chết, nên không có động tĩnh gì. Chừng một hồi lâu sau họ mới can đảm hé mắt ra ngoài nhìn, Thu vừa khóc vừa nói:
-- Đi rồi, chị ấy đi rồi…
Bà Tú trán vã hết mồ hôi, bần thần nhìn ra cửa kiểm tra, rồi chửi thầm:
-- Cái ông thầy Bừa chết tiệt, làm lễ kiểu gì mà khong trấn được nó. May mà mẹ rải tỏi nên nó không vào được.
-- Sợ quá mẹ ơi, cứ thế này mãi thì làm sao mà sống nổi…
Thu cứ thút thít nhưng không dám khóc to sợ hồn ma của Linh lại tìm đến, bà Tú an ủi:
-- Không sao đâu, để mẹ tìm cách. Nó đi rồi, ngủ đi.
Hai mẹ con bà Tú lại chùm chăn kín đầu để đảm bảo được an toàn, chứ họ cũng thức đến gần sáng chứ có dám ngủ lại đâu.
Ngày hôm sau, bà Tú mới kể lại mọi chuyện cho ông Đạt và Tuấn nghe. Sau đó bà ấy đến tìm thầy Bừa mắng vốn:
-- Tại sao tôi bỏ ra số tiền lớn như thế, ông cũng không trấn áp được nó, ông làm thầy kiểu gì vậy hả?
Ông Bừa cũng tức giận khi bị xúc xiểm như vậy:
-- Này bà, bà đừng tưởng bỏ ra một chút tiền bé tẹo như thế thì muốn nói gì nói nhé. Tôi đã trấn nó không đụng được đến gia đình nhà bà rồi còn gì, nó chết oan lại vào giờ linh nên thành quỷ, bà tưởng trấn quỷ dễ lắm à.
Bà Tú nghe thầy Bừa nói xong cũng có vẻ đúng, đúng là hồn ma của Linh chỉ hù chứ không đụng được vào gia đình bà ấy. Bà Tú liền xuống giọng:
-- Thôi thầy bớt giận, cái này con xin lỗi thầy.
Bà Tú nhanh tay rút ra xấp tiền năm triệu nhét vào túi của của thầy Bừa. Nhưng ông ấy vẫn giận nên không nhận:
-- Bà mang tiền về đi, tôi không cần, có tí tiền mà đã lên mặt với người khác.
-- Thôi, thôi con xin lỗi thầy, con người trần mắt thịt nên không biết được cái uy của thầy. Thầy đừng giận, con còn nhờ thầy nhiều, mong thầy nhận cho.
Thầy Bừa liếc bà Tú một cái rồi mới nói:
-- Nể bà khách hàng quen nên tôi mới nhận đấy.
-- Vâng, xin thầy giúp cho chứ cứ thế này chắc nhà con bị doạ không cũng chết mất.
-- Tìm mộ của nó đi, rồi tôi trấn yểm cho.
-- Cái đó, sao mà tìm được hả thầy.
-- Sao mà hỏi tôi, bà người nhà bà phải biết chứ.
-- Vâng, vâng để con tìm rồi con quay lại.
Bà Tú lại đi về, việc tìm được mộ của Linh cũng thật sự làm cho bà ấy đau đầu lắm. Bà ấy liền hỏi Tuấn:
-- Mày biết mộ phần nhà con Linh không?
-- Biết chứ ạ, khi xưa ba Linh mất con có đi đưa tang mà.
-- Sao mày không nói ngay từ đầu hả?
-- Mẹ có hỏi con đâu.
Mà đúng thật bà ấy đã hỏi Tuấn đâu, vì lúc nãy Tuấn ngồi ngoài này có vào nhà ông thầy Bừa đâu mà biết. Bà Tú suy nghĩ một lúc lâu rồi nghĩ ra một ý:
-- Mày lấy cái điện thoại cũ, bỏ cái sim mới vào, khi tìm được mộ con Linh thì vất cái được thoại vào cái bụi nào gần đấy cho mẹ.
-- Để làm gì hả mẹ?
-- Để trấn yểm nó, giải nghiệp cho mày chứ gì.
Tuấn nghe thế nên chỉ biết làm theo thôi. Đúng là người phụ nữ phía sau người đàn ông thành công, họ luôn là hậu phương đắc lực.
[...]
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, Tuấn cùng bà Tú về quê nhà của Linh. Vừa thấy bọn họ xuất hiện, gia đình của Linh đã chửi rủa và đuổi họ về. Bà Loan còn lấy cái chuổi quét sân ra xua đuổi họ:
-- Mấy người cút đi, con tôi chết rồi làm ơn để cho nó yên.
Tuấn xuống giọng:
-- Mẹ ơi con xin lỗi, con biết lỗi con lớn lắm, mong mẹ tha lỗi cho con.
Bà Tú cũng góp lời:
-- Phải đó chị à, đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại. Nay thằng Tuấn nó biết lỗi rồi nên xuống thăm mộ con Linh để còn xây mộ cho nó nữa.
Long nãy giờ không lên tiếng, chỉ đang cố đỡ bà Loan, giờ mới bức xúc nói lớn:
-- Ai cần mấy người xây mộ cho nó, lúc nó sống không thương yêu, đến khi nó chết xây mộ cho to cho đẹp để làm gì hả? Cút về đi.
Dù cho Tuấn và bà Tú có nói thế nào thì gia đình bà Loan nhất định không tha thứ. Nỗi oán hận ấy không dễ gì buông bỏ được, bị đuổi lắm thì bọn họ cũng muối mặt mà đi về. Nhưng chưa đạt được mục đích họ chưa về ngay được, bọn họ ghé vào quán nước ven đường bàn chuyện. Bà Loan uông một lèo hết ly trà đá mới lên tiếng:
-- Chết tiệt, thế biết phải làm thế nào bây giờ.
-- Con cũng chịu.
-- Sinh mày ra đúng là vô dụng. Có cái đầu mà không bao giờ suy nghĩ được việc gì ra hồn, sống bằng cái đầu dưới thì coi chừng có ngày đấy con ạ.
Vừa nói bà Loan vừa chiết ngón tay lên đầu Tuấn, Tuấn bĩu môi:
-- Mẹ cứ nói linh tinh, cuộc đời có thế không hưởng thụ thì làm gì, cũng như bố…
-- Bố mày sao hả?
Tuấn có phần luống cuống:
-- À… thì.. thì ai như bố cứ chung thuỷ với mẹ.
-- Hai bố con mày cứ liệu thần hồn đấy, coi chừng tao.
Tuấn tuy lớn tướng thế chứ cũng sợ bà Tú bội phần, bà Tú mà nói gì thì Tuấn chỉ có làm theo. Suy nghĩ một lúc bà Tú mới nói nhỏ với Tuấn:
-- Mày nhớ chỗ vào mộ bố nó phải không?
-- Vâng, con nhớ mà.
-- Đợi lát tầm hơn 12 giờ mày bắt chiếc xe ôm người ta chở mày xuống đấy, vì giờ đấy cũng không ai ra mộ. Sau đó mày nhét cái điện thoại mẹ đưa cho vào cái góc nào đấy nghe chưa?
-- Con biết rồi, còn mấy người mẹ thuê đâu rồi?
-- Bọn nó tối mới thực hiện, nên bọn nó xuống sau. Giờ kiếm cái khách sạn nào cho tao nghĩ ngơi.
-- Đây làm gì có khách sạn, nhà nghĩ là lắm dồi.
-- Vậy cũng được, nhanh đi nóng muốn chảy hết mỡ.
-- Vâng.
Theo như lời bà Tú dặn, Tuấn cũng làm y chang vậy, bắt xe ôm chạy ra nghĩa trang lúc hơn 12 giờ trưa. Trời thì nắng gắt, bác xe ôm cũng khó hiểu nên hỏi:
-- Hết giờ đi thăm mộ hay sao đi giờ này?
Tuấn lấp liếm:
-- Tại cháu đi vội, nên tranh thủ chú ạ, chú đứng đây đợi cháu lát.
Vì chưa đưa tiền xe ôm nên bác xe ôm chột dạ:
-- Thôi để tôi đi theo cậu cho cậu đỡ sợ.
Sợ hỏng kế hoạch nên Tuấn mới móc ra 100 ngàn đưa cho bác ấy:
-- Bác cứ đứng đây đợi cháu một lúc.
Cầm tiền trong tay nên bác xe ôm mới chịu yên vị. Tuấn cầm theo bó nhang, hoa quả, và hương đi vào bên trong nghĩa trang. Diễn cho giống vai người đi thăm mộ thật sự. Đi một lúc Tuấn cũng tìm được mộ của Linh, ngôi mộ mới đắp bằng đất nhô lên cao, đất còn mới cỏ chưa vội mọc. Phía bên trên có gắng tấm bia mộ nữa. Tuấn lại lấy trái cây, hoa bày biện ra rồi thắp hương khấn vái:
-- Nghĩ tình vợ chồng lâu nay, tôi đến đây thắp hương cho cô là lần cuối, cô đừng đến phá gia đình tôi nữa. Chết là hết rồi, hãy yên phận ở dưới ấy đi. Mà sau này có muốn phá cũng không phá được nữa đâu, vĩnh biệt.
Nói rồi Tuấn cắm hương lên ngôi mộ đất, sau đó ném cái điện thoại dỏm vào bụi cây gần đó. Để chắc chắn không ai thấy được thì Tuấn mới ra về.
Tác giả: Tuyết Minh