Chuyện đêm qua, sáng hôm nay trong lúc ăn sáng, ông Tám mang chuyện đó ra kể cho mọi người cùng nghe. Bà Hoa nói:
— Hay ông nằm mơ gì đó chứ tôi có nghe thấy tiếng gì đâu…
— Nó đập cửa vậy mà bà không nghe hả?
Mấy đứa con của ông Tám cũng trả lời y chang vậy, tự nhiên ông Tám thấy nghi ngờ chính mình ghê. Có khi nào mình ngủ say quá nên nằm mơ không? Hay có tuổi rồi nên lúc nhớ lúc quên? Ngẫm nghĩ 1 hồi thấy cũng không đúng, rõ ràng ông Tám sợ đến nỗi tè ra cả quần kia mà. Thôi cứ để thời gian nữa coi sao.
Cứ tưởng có mình ông Tám bị hù, ai ngờ đâu người khác cũng bị. Tối đó trời trở gió, những cành cây bị gió quật quét lên mái tôn cứ như có ai đang quét gì trên đó. Cái cửa sổ phòng Hiếu cũng bị bung ra, anh thấy gió luồng vào lạnh lắm, lạnh đến không ngủ được bèn chống tay ngồi dậy. Cố lê cái chân trên chiếu lết sát gần cửa sổ để đóng lại, từ khi Thư mất, Hiếu ít khi nào mở cửa này ra ngủ vào ban đêm lắm. Tại trong nhà thì Hiếu là đứa nhác gan nhất mà. Cái chân bó bột này cũng là do anh đi chơi về khuya, rồi không chú ý đường, có con mèo hoang chạy qua khiến anh lao cả người cả xe xuống mương. Kết quả gãy 1 tay, 1 chân, trán cũng may đến mấy mũi nữa.
Nguyên nhân Hiếu không dám mở cửa vì ngôi mộ của Thư nằm trong tầm nhìn cửa sổ phòng Hiếu. Vốn dĩ đã sợ lại nghe thêm mấy tin đồn rằng con Thư đã thành quỷ nữa. Họ đồn thì Hiếu cũng nghe, nhưng không quan trọng bằng những thứ kỳ lạ xuất hiện trong nhà. Có gì thì cha má cũng nói là “ em Thư đó mà”.
Tay vừa chạm vào cửa, Hiếu cố gắng đưa tay kéo nhanh, cố gắng không nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt vẫn hiếu kỳ nhìn ra đó, nhìn xong 1 phát tim hiếu như muốn nhảy ra ngoài. Bên trên ngôi mộ, không có ai cả, chỉ có điểm lạ là đám cây chuối đứng im. Tại sao chỉ có 1 cây lung lay hết mình? Hôm nay lại là rằm nữa, ánh trăng chiếu xuống khiến ánh nhìn con người được mở mang hơn.
Đóng được cái cửa mà Hiếu tưởng đâu vừa vượt qua một đại nạn gì ghê gớm lắm. Hiếu nằm xuống, rồi kéo mền đắp kín người, cũng tự cảm nhận được gai óc mình nổi lên hết. Đôi mắt anh nhắm lại, cố gắng ru mình vào giấc ngủ, không hiểu sao hình ảnh cây chuối cứ lòng vòng trong đầu.
Tỏng…tỏng…
Tiếng nước nhỏ làm Hiếu giật mình mở mắt, trái tim yếu đuối cũng muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nước ở đâu nó nhỏ vậy trời?
Bẹp…Bẹp…
Tiếng bước chân như dẫm vào bùn sền sệch đang bước qua bước lại phía sau bức tường Hiếu đang nằm. Cảm nhận được điều gì đó, Hiếu không dám nằm im nữa, cố gắng lết dậy rồi chống gậy đi ra ngoài. Vừa cố gắng bước đi vừa nhìn phía sau, sợ lỡ con Thưu nó đuổi theo thì không biết sao mà chạy. Khi bàn tay của Hiếu chạm vào tay cầm cửa, thì anh đã yên tâm phần nào, nhưng khi cánh cửa mở ra Hiếu đứng chết trân. Trước mặt Hiếu, một hồn ma hiện lên rõ ràng, khuôn mặt hầu như bị tóc ướt bết che đi đa phần. Cả người đầy nước và đặc biệt hôi mùi sình nữa. Hiếu sợ đến nỗi không bước tới bước lui gì được. Hồn ma đó cất tiếng khóc:
— Em… buồn…đi…chơi…với…em…đi…
Hiếu lắp bắp:
— Đừng… đừng hù anh…tha..tha…cho anh…đi Thư…
— Em…buồn…đi chơi…với..em… haha…
Sau tiếng khóc ai oán, thì lập tức là tiếng cười quỷ dị, cười điên cuồng.
Vợ chồng ông Tám đang nằm trong phòng ngủ thì nghe tiếng khóc, tiếng gọi:
— Cứu con… cứu con… cha má ơi…huhu…
Tiếng gọi vọng lên đến vài lần, mới đánh thức được mọi người đang say ngủ. Ông Tám liếc mắt nhìn lên cái đồng hồ để bàn. Kim đã chỉ 3 giờ sáng, bà Hoa cũng lo sợ, ấp úng hỏi:
— Con…con Thư…là con Thư hả ông?
Ông Tám cũng sợ dữ lắm, quay người ôm cứng vợ, mền phủ kín người:
— Cái giờ này, không là nó thì là ai nữa?
— Sao… sao nó ở đây trên mái nhà…mà giọng lạ quá vậy?
— Nó… nó là người âm mà… làm gì không được…
Tiếng gọi tiếng khóc vẫn réo rắt vang lên, xen kẽ trong đó chính là tiếng gió rít qua khe cửa cứ như ma hú:
— Cha má ơi… anh Hùng ơi… cứu em… mau cứu em với… em sợ quá… em lạnh quá…
Bà Hoa lại nói tiếp:
— Sao nó giống giọng thằng Hiếu vậy ông?
— Sao là thằng Hiếu được, nó gãy chân sao mà leo lên đó được.
Tiếng khóc, tiếng kêu vẫn da diết lắm, nhưng không ai dám mở cửa phòng ra bên ngoài. Nằm nghe thêm thì vợ chồng ông Tám mới cảm thấy bất an, bà Hoa giục:
— Ông qua phòng thằng Hiếu xem sao ông?
— Bà đi với tôi đi, đi mình… tôi sợ.
Hai vợ chồng liền ngồi dậy, rón rén lại bật đèn, nói chung nhà có bao nhiêu đèn thì hai vợ chồng ông Tám bật hết lên. Lúc này Hùng mới ló đầu ra hỏi:
— Cha má cũng nghe thấy đúng không?
Hai vợ chồng ông Tám chỉ biết gật đầu, bọn họ cùng nhau qua phòng của Hiếu kiểm tra. Ông Tám thốt lên ngạc nhiên:
— Thằng Hiếu đâu?
Hùng đáp:
— Có…có khi nào nó trên nóc nhà không cha?
— Nó bị thương ở chân sao mà leo lên đó được.
— Thôi cứ ra kiểm tra coi sao.
Bọn họ xuống bếp xách theo con dao rồi một mớ tỏi, tay còn lại cầm cái đèn pin rồi mới đi ra ngoài nhà mà rọi đèn lên nóc nhà mà nhìn. Trên nóc nhà có ai đó đang ngồi, mái tóc xoã dài ướt sũng, đôi mắt đỏ au. Khi thấy bọn họ, hồn ma trên nóc nhà cười lớn, cười như địa chủ được mùa. Khỏi phải nói, bọn họ hét toáng lên, rồi cùng nhau chạy nhanh vào nhà:
— Ma…có ma…
Những cánh cửa đã được đóng kín, trái tim của ai cũng muốn nhảy khỏi lồng ngực. Bọn họ sợ đến nỗi ôm cứng nhau rồi chui hết vào 1 phòng, Hùng lí nhí:
— Là con Thư… là hồn ma con Thư…đáng sợ quá đi mất.
Ai ai cũng đưa mắt nhìn Hùng, Hùng lại nói tiếp:
— Có khi nào như lời họ đồn, con Thư còn trẻ mà c.h.ế.t oan nên oán hận mà quay về quậy cho đục nước.
Bà Hoa biện minh:
— Không có đâu, mình thương con Thư mà chứ có đối xử tệ với nó đâu.
— Thì biết là thương nhưng c.h.ế.t oan nên mới oán hận. Không những oan mà còn thảm nữa.
Ông Tám chen ngang:
— Chuyện đó để tính sau đi, cái vấn đề là thằng Hiếu đâu rồi? Tự dưng nó biến mất như vậy, thật lạ kỳ.
Hùng lại lắp bắp:
— Có… có khi nào…thằng Hiếu bị con Thư nó giấu không? Chứ chân nó vậy đi đâu được chứ?
— Thôi chia nhau ra tìm đi, để lâu sợ không ổn.
— Nhưng mà cha ơi… hồn ma con Thư ở trên nóc nhà thì sao mà ra hả cha?
— Thì…thì… cũng phải ra thôi chứ sao. Tính mạng thằng Hiếu giờ quan trọng lắm.
Nói với Hùng xong, ông Tám quay sang nói với bà Hoa:
— Bà vào phòng ngủ với con Dung, nhất định không được ra khỏi phòng nghe chưa? Có bất cứ cái gì cũng không được ra đó.
— Tôi biết rồi.
Bà Hoa vào phòng, ông Tám và Hùng lấy điện thoại ra gọi cho tất cả người thân nhờ sự giúp đỡ. Tìm người bị ma giấu cái giờ này không phải là dễ, mà chỉ có 2 cha con ông HÙng thì lại rất khó khăn. Trong lúc đợi mọi người đến, ông Tám mới lại thắp hương cho bàn thờ của Thư, rồi bàn thờ gia tiên nữa. Vừa thắp vừa xin:
— Thư ơi… nếu con có muốn cha má làm gì cho con. Con cứ báo mộng cho cha má, đừng giấu thằng Hiếu nữa, tha cho nó được không con. Cha xin con đó.
Thắp hương xong, ông Tám cũng suy nghĩ, lo lắng, rốt cuộc thằng Hiếu đang ở đâu?