OÁN NGHIỆP (PHẦN 1)

 

oán nghiệp

Cạch… cạch… cạch…

Tiếng cửa phòng như có ai đó đang mở ra. Đã hai ngày nay rồi, gia đình bà Tú không thể nào ngủ được. Cứ gần hai giờ sáng là cánh cửa phòng cuối hành lang lại tự động mở ra, mặc dù bà đã khoá cẩn thận. Rồi tiếng khóc nức nở vọng lại cả hành lang, nghe thật thê lương đến rợn người:

--Hu...hu…hu...hu...

Rồi tiếng khóc im bặt và đột nhiên hét lên rồi âm thanh biến mất:

-- Áaa...áaa….

Những người nằm trong phòng cứ tim đập mạnh, cả cơ thể run rẩy lên. Tiếng chân kéo lê trên nền đất nhanh rồi chậm dần:

-- Lẹt xẹt… lẹt xẹt… lẹt… xẹt...

Ánh mắt của bọn họ hé dần chăn ra ,cứ nhìn ra phía cửa sổ đã đóng kín bằng gương mờ.

Bập…

Gương mặt không thấy rõ đang áp sát vào gương, nhìn tới nhìn lui như đang tìm kiếm điều gì. Những người nằm trong chăn cứ miệng đọc Nam Mô A Di Đà Phật. Cả hai đều vã hết cả mồ hôi ra, nhưng không dám mở chăn. Một lúc sau tất cả lại trở lại bình thường, bà Tú mới hỏi Thu- con gái của bà ấy bằng giọng run rẩy:

-- Nó… nó đi… đi chưa…???

Thu mới liều mình hé chăn ra nhìn tiếp:

-- Đi rồi… chị ấy đi rồi mẹ ạ…

Nghe thế bà Tú mới hé tí chăn ra cố hít chút không khí, rồi thở phào nhẹ nhõm. Lúc này hai mẹ con bà ấy mới dám nằm xuống giường, Thu mới càm ràm:

-- Cứ thế này thì chết sớm vì sợ mất thôi. Mẹ xem mà tìm cách gì đi.

-- Để mai mẹ hỏi xem thầy bùa ở đâu tốt để yểm nó lại. Lúc sống nó đã loại hãm rồi, chết đi lại còn ám thế kia, đúng là cái loại…

Thu chợt bịt miệng bà Tú lại:

-- Suỵt… mẹ đừng nhắc, chị ấy lại hiện lên bây giờ.

Nghe nhắc thế bà Tú lại nằm im không dám nói nữa. Bà ấy cố gắng ru giấc ngủ, chỉ không còn mấy tiếng nữa trời sáng. May mà bà Tú đã rải tỏi quanh cửa phòng nên con ma ấy không vào được. Nếu không có sự độc ác của bà Tú, cũng như sự hắt hủi sỉ vã của Tuấn con trai bà ấy thì Linh đâu đến nổi phải chết oan ức như vậy.

Mọi chuyện bắt đầu từ khi Linh - vợ Tuấn sinh đứa con đầu lòng.

[...]

Trong căn phòng ngủ nhìn cũng khá sang trọng, trên cái giường nệm dày đắt tiền. Tuấn đang mặc sức ra vào từ phía sau của Linh, bực tức Tuấn quát lên:

-- Rên đi, mày là khúc gỗ à?

Linh đau đớn, hai tay bám lấy cái chăn vừa thủ thỉ, van xin:

-- Anh ơi… con còn chưa ngủ anh… con bé đang nhìn mình đó anh…

Bực tức lại thêm bực tức, Tuấn đay nghiến:

-- Nó thế kia thì biết con mẹ gì….

Tuấn đánh nhiều cái vào mông Linh, đánh đến đỏ rát. Linh đành rên lên cho vừa lòng Tuấn. Thấy chán, lại tụt hứng Tuấn đứng lên kéo quần lại rồi đi ra ngoài, không quên rủa thêm một câu:

-- Thứ mày ăn ở sao lại sinh ra ngay cái đồ quái thai thế kia.

Rầm…

Cánh cửa vô tội lại bị đóng thật mạnh. Linh ngồi dậy mang lại quần, gạt đi nước mắt chảy dài trên má. Từ khi sinh con bé Tuấn rất hờ hững và hay đay nghiến cô, thậm chí khi làm tình Tuấn cũng không còn dịu dàng nữa. Thậm chí rất thô bạo, chỉ cần kéo quần cô xuống để mặc sức giải toả sinh lý mà thôi. Linh không khóc cho phận mình nữa, hai năm nay cô đã khóc cạn nước mắt rồi. Cô khóc là khóc cho con cô, khóc cho đứa con vô tội, xấu số của cô. Ngày ấy nếu mẹ chồng Linh cứ nhất mực không cho cô đi khám thai thì đâu đến nỗi, mỗi lần nhắc đến chuyện đi khám thai là mẹ chồng cô cứ gắt lên: 

-- Cần gì phải khám, tôi đây sinh hai đứa con khoẻ mạnh thông minh đấy thôi. Giờ mấy người cứ thích vẽ chuyện ra, rồi lấy tiền nuôi bác sĩ hả? Cứ đến lúc sinh là sinh thôi.

Đến lúc sinh ra đứa con tàn tật bại não, ai cũng xúm vào chỉ trích Linh. Nhìn thấy con như vậy cô đã rất đau đớn, thêm áp lực từ phía nhà chồng khiến cô rơi vào trầm cảm một thời gian dài.

Bản thân Linh là giáo viên nhưng khi lấy chồng xong cô không còn cơ hội đứng trên bục giảng nữa. Bởi vì mọi thời gian cô đều phải dành cho con và những việc không tên khác. Giờ đây nhìn đứa con hai tuổi cứ nhìn cô ngô ngô nghê nghê thật tội nghiệp. Cô chỉ biết lại nằm bên cạnh ôm lấy con bé mà vỗ về.

[...]

Công việc mỗi ngày của Linh là đi chợ, nấu cơm, giặt giũ… toàn những việc không tên nhưng rất vất vả và tốn thời gian. Nhiều lúc vừa làm việc vừa trông chừng con, có khi miếng ăn chưa qua khỏi họng thì con ị phải đi thay tả. Nhiều lúc muốn đi vệ sinh thì phải ẵm con theo. Những lúc con đau, con ốm, con khóc đêm ngặt nghèo chỉ mình cô phải ẵm bồng. Một giấc ngủ chưa bao giờ tròn từ lúc cô làm dâu về đây.

Ai nhìn vào cái cơ ngơi này cũng nói Linh thật may mắn,” chuột sa hũ nếp”, vì nhà chồng cô buôn bán tiệm vàng khá to.

Từ bố mẹ chồng đến em chồng ai cũng cay nghiệt với Linh, xúc xiểm cô không khác gì con ở. Cuộc sống này của cô không khác gì địa ngục, nhưng sợ bố mẹ ở quê buồn nên chưa một lần cô dám tâm sự. Bao nhiêu tiền dành dụm được Linh đều gởi về cho bố mẹ, để họ biết cuộc sống cô tốt chừng nào.

[...]

Giờ cầm trên tay cái que thử thai hai vạch, mà nước mắt Linh ngắn dài, không phải nước mắt hạnh phúc mà là nước mắt đau khổ. Cô không muốn đứa con này lại giống đứa con trước của cô.

Sau cả tuần suy nghĩ Linh quyết định bỏ nó, dù chưa biết nó được bao nhiêu tuần tuổi. Linh không muốn nó sẽ như đứa con trước của cô. Nghĩ là làm cô điệu con bé con theo trước ngực, rồi lấy xe máy đi ra viện. Khi xuống đến nơi, bà Tú liền hỏi:

-- Cô đi đâu đấy, cơm nước xong chưa mà lo đi chơi thế hả?

-- Con nấu xong rồi, con đau dạ dày quá con đi mua thuốc chút.

Bà Tú nhìn  Linh với ánh mắt không hài lòng rồi cũng cho cô đi. Cô dắt chiếc xe máy cũ của mình ra, đứa con trong lòng cứ ngờ nghệch khóc cười, sau đó chạy đi.

Sau khi khám xong bác sĩ thở dài hỏi cô:

-- Em trước khi có thai có dùng thuốc gì không?

-- Thuốc tránh thai và thuốc chống… trầm cảm ạ.

-- Đứa con này của em… chắc không nên giữ, vì đứa bé đã bị dị tật rồi. Không những thế lại còn có tật về tim và miệng hở hàm ếch. Có giữ lại đứa bé cũng không sống được lâu.

Tin ấy một lần nữa như sét đánh vào tim Linh, đứa bé này vốn dĩ cô đã muốn bỏ. Nhưng nghe thấy bệnh tình con như thế trái tim người mẹ như Linh đau đớn, như ai đó đang cắt vào đó từng nhát lạnh lùng. Cô ăn ở đâu đến nỗi nào sao ông trời lại bạc phận với cô như vậy chứ. Cô khóc, khóc to lắm, khóc ngay trên bàn siêu âm. Bao nhiêu y tá bác sĩ ở đó cũng cảm thấy thương xót cho cô.

[...]

Tuy nói sẽ bỏ, nhưng Linh lại không đủ can đảm, không đủ nhẫn tâm để bỏ đi đứa con đang hình thành trong bụng mình. Một điều nữa cô lại sợ nói với chồng và nhà chồng cô, cô lại sợ họ lại sẽ nguyền rủa đay nghiến cô. 

Nên hôm ấy cô xin đi khám bệnh để quyết định bỏ đi đứa con xấu số ấy. Vẫn một thân một mình chạy cái xe máy cọc cạch, trước ngực là địu theo đứa con gái nhỏ, sau lưng là đeo cái balo bỉm sữa. Ai đi đường nhìn vào Linh cũng cảm thấy sao cô thật mạnh mẽ nhường nào. Chiếc xe đang bon bon trên đường bỗng phanh gấp lại, anh mắt Linh đổ dồn vào cặp nam nữ đang bước từ khách sạn ra. Thái độ bọn họ cực kỳ thân thiết, cô thấy trái tim đau nhói, tâm trí hoảng loạn, sóng mũi cay cay. Linh luống cuống thả xe xuống bên đường rồi đi nhanh về phía họ. Tuấn thấy cô cũng không mấy ngạc nhiên, Linh lắp bắp hỏi:

-- Anh… anh vậy là sao?

Tuấn thản nhiên nói với Linh:

-- Mày nhìn còn không thấy sao mà hỏi?

-- Tại sao anh lại làm như thế, anh có vợ có con rồi kia mà…

-- Vợ con… mày nhìn lại mày với cái con quái thai kia đi. Tao thấy mà tởm lợm…

Nước mắt Linh giàn ra hết khuôn mặt, cố gắng nắm tóc cô người yêu của Tuấn mà đánh cho hả giận. Nhưng cuối cùng người bị đánh chính là cô, hai mẹ con cô bị Tuấn đạp cho một phát ngã lăn xuống đường. Sau đó còn đay nghiến cô rồi mới cùng người yêu lên xe:

-- Cút con mẹ mày về, mày đéo có cái quyền gì xía vào chuyện của tao.

Cô gái kia vẫn nhởn nhơ khoác vai Tuấn rồi lên ô tô đắt tiền đi mất. Cô chỉ biết ôm con mà khóc thôi, người đi đường chạy đến đỡ mẹ con cô dậy. Linh ôm ấm ức ấy về nói với mẹ chồng cô, hi vọng bà ấy vẫn còn chút tình người mà bênh vực cho cô:

-- Mẹ ơi, anh Tuấn có tình nhân bên ngoài mẹ ạ. Lúc nãy con thấy anh ấy còn đạp con ngã.

Bà Tú vẫn thản nhiên ngồi ăn trái cây:

-- Tao thấy đó là chuyện bình thường, cuộc sống không hạnh phúc thì không nên duy trì.

Đến giờ phút này bao nhiêu ấm ức dồn nén Linh đều bung toả ra hết:

-- Mẹ à, tại sao mẹ lại ác với con như thế. Mẹ cũng có con gái mà mẹ, sau Thu nó đi lấy chồng nó cũng như con thì sao, lúc đấy mẹ sẽ thấy như thế nào chứ?

Thu ngồi bên cạnh cầm con dao gọt hoa quả chĩa về phía Linh:

-- Chị phủi phui cái mồm chị đi, chị ăn không được chị đạp đổ à. Lòng dạ chị sao như rắn độc thế, lại đi trù ẻo tôi.

Thấy Thu tức giận, bà Tú liền vuốt ve lấy con gái cưng:

-- Thôi đừng giận, mẹ xin. Nóng nổi mụn hết bây giờ.

-- Mẹ xem chị ta nói với con cái gì kìa.

-- Để mẹ.

Rồi ba Tú quay sang nguyền rủa Linh:

-- Cô bản thân là giáo viên mà mồm miệng ác độc thế hả? Chính vì cô như thế nên sinh ra cái thứ quái thai kia có phải không?

-- Sao mẹ lại trách con. Lúc có bầu ai ai cũng được đi khám thai, thậm chí động thai cũng được đi viện. Còn con thì sao, mẹ không hề cho con đến viện, đau ốm gì cũng chỉ mua thuốc bên ngoài. Căn bản mẹ tiếc tiền, mẹ không hề quan tâm đến đứa bé.

Bà Tú tức tối đứng lên tay nắm lấy tóc của Linh, tay kia vả liên tiếp vào mặt cô:

-- Mày hỗn hào với tao à? Tao là mẹ chồng mày đấy? Mày có bầu con gái rồi thì đến lúc sinh thì sinh thôi, khám cái gì nữa hả?

Linh chống cự, tay ôm lấy đứa con nhỏ tội nghiệp đang khóc ngất lên vì hoảng sợ. Cô vì tự vệ nên đẩy bà Tú ra, bà Tú thất thế ngã nhào xuống đất mồm liền kêu lên oai oải:

-- Ôi trời ơi, nó đánh tôi, nó giết tôi, đồ con dâu bất trị… ôi trời ơi…

Thu quay sang đỡ lấy bà Thu rồi trách Linh:

-- Sao chị lại đẩy mẹ tôi hả? Chị ác độc ghê thế?

Linh luống cuống, tay vẫn ầu ơ con bé con:

-- Chị không cố ý… chị lỡ tay thôi…

Vừa lúc ấy, Tuấn cũng vừa về, thấy sự việc hỗn loạn nên hỏi:

-- Có chuyện gì thế?

Bà Tú gào lên như ai cắt tiết:

-- Ôi trời ơi, tôi không sống được nữa mất, ai đời con dâu nó lại đánh mẹ chồng chứ…

-- Không có, con không có…

Không đợi Linh nói hết câu, cũng không cho cơ hội giải thích, Tuấn lại đánh liên tiếp vào đầu vào người của Linh. Những tờ giấy khám thai được nhét vội bên túi rơi ra, Thu ngồi gần đấy nhặt lên xem qua và hét lên:

-- Đừng đánh nữa, chị ấy đang có thai…

Nghe đến đó Tuấn ngưng tay, bà Thu cũng không gào lên nữa. Ai về phần nấy, Linh đau đớn khắp nơi, từ tinh thần đến thể xác, con bé con thì khóc ngặt nghẽo. Còn Tuấn quay lưng thẳng đi ra ngoài, không quan tâm an ủi cô lấy một chút.

Đêm hôm ấy Linh không tài nào ngủ được, nỗi đau thể xác nỗi đau tinh thần. Cộng vào những sự dồn nén uất hận đã tồn tại từ lâu, đôi mắt cô ráo hoảnh nhìn con bé con đang ngủ ngon lành. Linh ngồi lúc lâu lắm sau đó mới lấy ra tờ giấy viết vài chữ: 

“ con gái bất hiếu, nếu có kiếp sau xin làm trâu ngựa báo đáp bố mẹ. Xin bố mẹ hãy nuôi nấng con bé giúp con. Con chết đi con sẽ nguyền rủa dòng họ nhà nó.” Viết xong Linh gấp tờ giấy làm bốn rồi nhét vào cái túi xách đựng đồ của con, sau đó lại hôn nhẹ vào tay con cô. Nước mắt cô bây giờ không còn chảy nữa. Cô lấy kéo cắt những cái khăn ra rồi nối thành sợi dài thật chặt, sau đó bắt ghế treo lên thanh sắt cửa sổ và cho đầu vào đó. Trước khi đạp đổ ghế, Linh còn trừng mắt nghiến giong:

-- Tao chết, tao kéo chúng mày theo.

Bụp….

Sau đó Linh đạp cái ghế đi, cơ thể cô giãy dụa một lúc rồi mới ngưng hẳn.

Đang nằm ngủ ngon, tiếng khóc của con bé con mỗi lúc một dài. Bình thường nó chỉ khóc một lúc là Linh sẽ dỗ, nhưng nay con bé cứ khóc mãi không ngưng. Bực mình, bà Tú đạp chân ông Đạt chồng bà:

-- Ông sang xem thế nào, sao mà con bé khóc dai thế.

Ông Đạt lười biếng kéo chăn đắp lên:

-- Bà đi đi, phòng vợ chồng nó tôi sang làm gì?

Bực tức bà Tú ngồi dậy đi sang phòng vợ chồng Linh, miệng vẫn càm ràm:

-- Việc gì cũng đến tay tôi.

Qua đến phòng của vợ chồng Linh bà Tú không vào liền, chỉ đứng ngoài gõ cửa:

-- Xem con bé thế nào đi, để nó khóc thế bố ai mà ngủ được.

Phía bên trong tiếng con bé vẫn khóc, nhưng không có tiếng ai trả lời lại. Bà Tú lại gọi lại lần nữa, kết quả vẫn thế nên bà Tú mới mở cửa vào. Cánh cửa vừa bật ra bà Tú hét toáng lên, ngồi bệt xuống đất, miệng ú ớ:

-- Chết… có người chết… 

Ông Đạt và Thu nghe tiếng la hét lật đật chạy qua xem sao. Thu đỡ lấy bà Tú còn ông Đạt nhìn vào trong phòng. Ông Đạt cũng hoảng loạn đi giật lùi lại, ai nấy đều co cúm nhìn vào bên trong dưới ánh đèn ngủ mờ ảo thi thể Linh treo lơ lững ngay chỗ cửa sổ, đầu tóc rũ xuống.

Bọn họ lui ra một góc ngồi cho bình tĩnh lại, ông Đạt mới lên tiếng:

-- Nếu giờ báo công an, nhất định sẽ bị mời lên điều tra rồi nó sẽ lên báo nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh dự nhà mình.

Bà Tú vẫn còn run run hỏi lại ông Đạt:

-- Thế giờ phải làm thế nào hả ông?

-- Gọi thằng Tuấn về rồi bàn bạc cho kỹ càng. Mà trước mắt ẵm con bé con kia ra, để nó khóc mãi thế sao được.

-- Ông ẵm đi, tôi sợ.

Thu cũng bàn lùi:

-- Con cũng sợ, bố ẵm đi.

-- Được rồi để bố.

Ông Đạt mạnh dạng tiến vào căn phòng ấy, đứng ngay cửa đưa tay bấm công tắc điện lên. Khi đèn vừa sáng ông lại giật mình lần nữa, da gà da vịt nổi lên cùng cục nhưng cũng cố gắng lại bên cạnh con bé con. Càng lại gần khuôn mặt của Linh càng hiện ra thật rõ, mái tóc xoã rũ rượi, đôi mắt trợn ngược lên, cái lưỡi cùng lè ra. Nếu ai yếu tim cũng dễ mà chết tại chỗ theo lắm. Ông Đạt ẵm con bé lên rồi nhanh chóng rời ra khỏi phòng, chỉ đợi Tuấn về để mà bàn bạc nữa mới thôi.

Tác giả: Tuyết Minh

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn