KHÔNG THỂ THA THỨ (PHẦN 3)

 

không thể tha thứ doctruyenma

Mới đó thôi mà Thu đã lớn, đã vào được đại học. Sau này Thu ra trường sẽ là giáo viên, nghề tươi sáng được người đời trân trọng. Khác xa với cái nghề khốn nạn của mẹ nó, cái nghề bị cả xã hội khinh bỉ.
Trong lớp Dung và Thu không chơi chung với nhau. Tính Dung bốc đồng, còn Thu thì thầm lặng, Thu chỉ chơi với những người nó cho là hợp tính thôi.
Hôm ấy ở nhà Dung, khi cô đang ở trên phòng học bài thì nghe tiếng ồn ào bên dưới. Cô mới đi xuống xem sao, bố mẹ cô đang cãi nhau rất căng. Mẹ cô vừa khóc vừa quát lớn:
-- Anh nói thế mà anh nói được, đã bao giờ anh nghĩ cho tôi chưa, đã bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa.
-- Cô im miệng đi, thế đã bao giờ cô đứng vào vị trí của tôi mà suy nghĩ chưa? Hay cô lúc nào cũng bắt người khác suy nghĩ cho mình.
Tiếng cãi vã khiến Dung cảm thấy ồn ào, thấy tâm trạng tệ hại. Và đặc biệt hơn nữa, cô thấy tổn thương, thấy như mình đang rơi vào cái rạn nứt nào đó. Cô hét lên:
-- Cả hai đừng cãi nữa, cãi mãi không biết chán à.
Sau đó cô giận dỗi bỏ về phòng mình, đóng mạnh cánh cửa lại. Cảm thấy bất lực, cô lên giường nằm khóc, cô sẽ không chịu đựng nổi cảnh gia đình cô ly tán. Bố một nơi, mẹ một nơi, cô sẽ không bao giờ chịu được điều kinh khủng đó. Cô không hiểu sao, đang có cuộc sống hạnh phúc mà dạo này bố mẹ lại cãi nhau suốt.
Cuối cùng những thắc mắc của Dung cũng có hồi đáp, đang học bài thì mẹ Dung đi lên. Toàn thân run rẩy, muốn nói gì đó cũng không ra lời:
-- Có chuyện gì vậy mẹ? Mẹ không khoẻ ở đâu hay sao?
Mẹ Dung nhìn cô với đôi mắt hốc hác, đỏ hoe. Có lẽ mẹ cô đã khóc rất nhiều:
-- Đi..đi với mẹ.
-- Đi đâu ạ?
-- Đi đánh ghen, mẹ đã biết được chỗ con đ.ĩ cặp với bố con rồi.
Nghe đến cái mùi ‘’trà xanh’’ là Dung cũng không ngửi nổi. Cô cũng muốn xem người đó là ai, mà lại khiến bố cô bỏ rơi mẹ. Dung thẳng thừng:
-- Đi… con đi với mẹ.
-- Để mẹ gọi thêm các cô của con nữa.
Khi đã tập hợp được đội quân hùng hậu, bọn họ cùng nhau kéo đến chỗ cần đến. Khi tới nơi, thấy cô Thanh đang sửa soạn cho shop áo quần của mình. Không cần biết có nhầm người hay không. Những cái đánh, những cái đá, dồn dập lên cơ thể cô Thanh. Những câu chửi thoá mạ:
-- Con đĩ chó, mày dám giựt chồng bà à. Bà xé x.á.c mày ra, cái con khốn nạn. Mày phá gia đình người khác thì mày có thấy vui không?
Cũng đâu phải lần đầu cô Thanh bị đánh, cô chỉ biết im lặng mà chịu trận, không một lời van xin. Cũng không có một câu cầu cứu, Dung đứng nhìn mà hả hê lắm, Dunglấy điện thoại ra quay để con giáp thứ 13 này sáng nhất mạng xã hội. Để cho bà ta cảm thấy xấu hổ mà c.h.ết quách đi, xã hội này không cần những loại như vậy. Vừa hay lúc đó, Thu đến, thấy mẹ mình bị vây đánh, nó gọi ngay cho chú Toàn rồi xông vào đỡ cho mẹ:
-- Xin mọi người đừng đánh mẹ cháu… cháu xin mọi người tha cho mẹ cháu… mẹ cháu đang bệnh…
Mẹ của Dung thấy thế mới nắm lấy tóc Thu lôi lên. Chửi bới:
-- Á.. à… con đ.ĩ con. Mày làm gì bênh mẹ mày, cái loại mày sau cũng là đ.ĩ thoả cả thôi.
Cô Thanh vơ lấy cục gạch gần đấy, đừng vùng dậy. Mặc cho thân thể hay mặt mũi nhiều vết thương. Đưa đôi mắt, cùng giọng địu đáng sợ nhìn bọn họ đe doạ:
-- Thả con tao ra, đụng đến tao thì được, đụng đến con tao, tao đập vỡ đầu từng đứa.
Thấy tình hình có vẻ căng, nên bọn họ cũng có ý rút lui. Chỉ chửi thêm vài câu rồi rút:
-- Nhớ đấy mày, mày mà còn kẹp với chồng tao… thì mày đừng trách.
-- Mày về mà xem lại chồng mày đi. Nếu mày ngon thì chồng mày đã không đi tìm đ.ĩ như tụi tao. 
Bọn họ đi rồi, lúc đó cả Dung và Thu cũng đã nhận ra nhau, Thu ôm lấy mẹ mà khóc:
-- Mẹ có sao không? Bị thương nặng không?
-- Không sao, mẹ không sao, con có sao không?  Bà kia là vợ chú Toàn hả mẹ?
-- Mẹ không biết, thôi vào shop đi con.
Dìu mẹ vào ghế ngồi, Thu định chạy đi mua thuốc cho mẹ thì chú Toàn cũng vừa tới. Nó liếc chú Toàn muốn cháy cả mắt, xong còn buông lời khó chịu:
— Tránh xa mẹ tôi ra, ông cho mẹ tôi cái gì lấy lại hết đi, mẹ con tôi không cần.
Chú Toàn không mở miệng nói lời nào, lại chỗ của cô Thanh xem tình hình:
— Anh đưa em đi viện. 
— Không cần đâu, có lẽ chúng ta nên dừng lại đi. Con Thu nói đúng, dính vào người có vợ không tốt.
— Nhưng con Thu cũng là con anh, anh lo cho 2 mẹ con em được mà.
— Nhưng chúng ta không hợp pháp, khi nào anh và cô ta chia tay thì tìm mẹ con em. Chứ như vậy không tốt cho bên nào hết, con Thu lớn rồi, em muốn con sau này có 1 cuộc sống hạnh phúc và bình an nhất. Thôi anh về đi…
Dù đau, nhưng cô Thanh vẫn cố đẩy chú Toàn ra khỏi shop quần áo rồi đóng cửa lại. Sau đó gục mặt xuống gối mà khóc nức nở, cái thứ tưởng chừng là hạnh phúc cuối đời của cô bay rồi. 
Chú Toàn về nhà, Giang - vợ chú Toàn hét từ ngoài cửa vào:
— Anh là đồ tồi, anh cặp với cô ta từ bao giờ? Sao anh có thế làm vậy với tôi? Anh nói đi, anh mau nói đi.
— Chúng ta ly hôn đi. Tôi làm sẵn rồi, cô chỉ cần ký thôi.
— Ly hôn? Anh ngu đến vậy à? Vì cô ta anh dám ly hôn với tôi? Anh biết ly hôn với tôi anh chỉ còn bàn tay trắng.
Chú Toàn hét lên:
— Cô im đi, tôi vốn dĩ không yêu cô, cô giàn dựng để tôi phải lấy cô. Lấy cô, cô có xem tôi là chồng cô không? Hay chỉ coi tôi là con chó, chỉ đâu tôi làm đấy? Tôi đau cô có chăm tôi không, hay cũng chỉ ‘’ tự mua thuốc uống đi’’. Mọi thứ cảm giác của tôi, sĩ diện của tôi cô đạp dưới chân. Tôi là con người nên tôi cũng có cảm xúc của riêng mình chứ.
Nói xong để đơn ly hôn đó rồi chú Toàn lên phòng, cô Giang cũng đi theo, vừa đi vừa nói tiếp. Chú Toàn cuốn hết quần áo cho vào vali rồi kéo đi, trước khi đi chú còn nói:
— Cuộc hôn nhân này mà có nợ, tôi chỉ nợ một mình con Dung thôi. Vì là bố nhưng không thể yêu thương nó trọn vẹn đến cuối đời. Nhưng tôi còn sống với cô thêm 1 ngày chắc sớm muộn cũng vào trại tâm thần.
Rầm…
Chú Toàn còn đặt mạnh lên bàn:
— Nhẫn cưới của cô đó, xe ô tô của cô đó, tiền của cô đó. Tôi không cần gì nữa hết.
Chú Toàn bước đi, cô Giang cũng chỉ gào lên mà thôi. Trong mối hôn nhân này, người tổn thương nhất chính là Dung. Cô chỉ im lặng ngồi 1 góc, lặng lẽ để nước mắt chảy dài ra. Cô hận, hận kẻ đã phá hoại hạnh phúc gia đình cô.
[…]
Ngày hôm sau, Thu đi học như mọi khi, khi đến hành lang thì nó đã bị mấy đứa con gái khác ép ra phía nhà vệ sinh nữ. 1 nữ sinh đứng canh bên ngoài, bên trong có Dung và thêm 3 bạn nữ nữa. Thu hốt hoảng, lắp bắp:
— Mấy người muốn làm gì?
Dung nhìn Thu căm phẫn, oán hận chỉ muốn 1 xiên đâm chết Thu đi:
— Mẹ mày đã phá hoại gia đình tao, đẩy mẹ tao vào vực thẳm, đẩy tao thành đứa không có 1 gia đình hoàn hảo. Mẹ mày huỷ hoại tất cả của tao, thì tao sẽ huỷ hoại tất cả những gì của bà ấy.
Dung hất hàm, hai đứa bạn bên cạnh mới túm lấy Thu kéo ngược, còn xông vào xé rách áo quần của Thu nữa. Chưa hết, cây kéo trên tay, Dung cắt cho đầu tóc Thu lởm chởm. Chưa hả dạ, còn đánh cho Thu nhiều cái vào đầu, vào người. Những hình ảnh nhạy cảm trên cơ thể nó đã bị quay và chụp hình lại, dù có khóc lóc van xin đến đâu cũng không được. Xong việc cả bọn rời đi, trước khi đi Dung còn nhắn:
— Mày đừng trách tao, tao chỉ muốn giúp xã hội loại bỏ sớm 1 con đ.ĩ nhơ nhớp thôi.
Bọn họ đi rồi, Thu đau đớn nhục nhã, cố lấy tay che đi cơ thể hầu như không còn mảnh vải che thân nào. Cô khóc tức tưởi rồi nhốt mình vào trong 1 phòng vệ sinh. Ngân - người đã quay phim lên tiếng:
— Mẹ nó, sao n.g.ự.c nó to vậy ta? Tao có ăn uống thế nào cũng như 2 con ốc vít.
Phương cười:
— Mày không nghe nói à? Ngực phụ nữ phải có tay đàn ông vào thì mới nở to được. Có khi nào…
Cả bọn nhìn nhau cười hô hố, sau đó mới đập một cái lên vai Trang:
— Còn mày, hé cái mồm ra là tao xé đấy. Thấy nó chưa, đừng có ngu rồi bị như nó.
Trang ấp úng lắp bắp:
— Tớ… tớ biết rồi.
Trang cũng chỉ là 1 kẻ yếu ớt, bị bắt nạt, cũng chỉ là 1 đứa bị nhóm của Dung sai đâu làm đó. Còn Thu, lúc sau được cô lao công mang cho quần áo rồi đưa ra ngoài, ra ngoài còn bắt cho chiếc xe ôm mà về.
Về nhà, thấy con như vậy, cô Thanh giận điên lên:
— Đứa nào? Tao đốt cả lò nhà nó, đứa nào giám động đến con tao.
Thu chỉ biết khóc, thấy con khóc cô Thanh chỉ biết ôm lấy con khóc theo mà thôi. Giá như, đừng vì sự ích kỷ của mình, sinh Thu ra nên giờ Thu mới khổ thế này.

Nguồn: NTTM

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn