Lời nói đầu: phần tiền kiếp là 1 câu chuyện liên quan đến nhiều người. Vậy nên tui cần thời gian phục dựng và viết thành truyện để mọi người có thể hiểu. Việc này mất nhiều thời gian hơn tui tưởng tượng. Nhưng tui sẽ cố gắng viết để phục vụ bạn đọc. Sau khi xong tiền kiếp, tui sẽ kể cho các bạn nghe 1 loạt truyện ma, hoàn toàn có thật. Nguồn tui lấy từ thầy Tâm Nhẫn. Xưa, khi mà tui cảm thấy áp lực nhất, tui hay đến nhờ thầy hoá giải, thầy thường kể cho tui nghe mấy chuyện tâm linh của khách nhờ cúng, toàn chuyên rùng rợn không à.
{tocify} $title={Table of Contents}
Phần 1
Bích Liên ngắt 1 bông hoa dại cài lên mái tóc của Triệu Mẫn, nghiêng đầu ngắm nghía rồi rói:
– Mẫn thiệt là xinh, sau này chị sẽ kén cho em một lang quân xứng đáng.
Triệu Mẫn thẹn thùng:
– Không chịu! Em ở nhà với chị thôi.
Bích Liên là con gái của thầy đồ Mão. Đồ Mão là người nổi tiếng dạy giỏi, trò nào được ông rèn dũa đỡ đầu thì chắc chắn đỗ đạt thành tài, tương lai sáng lạng. Tuy nhiên Đồ Mão rất kén nhận trò, chỉ thâu nhận người có tư chất thông minh từ nhỏ. Bởi vậy, dẫu cho học trò ông chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng đều giữ chức vụ to chốn quan trường. Đương nhiên uống nước nhớ nguồn, trò của Đồ Mão dẫu có thành danh nhưng vẫn cung kính lắm, luôn trả lễ hiếu cho thầy. Bởi vậy mà nhà Đồ Mão có của ăn của để, không ai dám động, các phú hộ, địa chủ nể nang 10 phần. Nhưng không phải vì thế mà mà đồ Mão huênh hoang, ngược lại, gia đình đồ Mão nổi tiếng đạo đức, luôn giúp đỡ người cô thế.
Trong 1 lần đưa trò lên kinh ứng thí, đồ Mão nghe tiếng khóc của trẻ con trong bụi rậm bên đường bèn ghé vào xem. Đó là 1 bé gái sơ sinh còn nguyên cuống rốn được bọc trong chăn đặt vào 1 cái thúng. Bên cạnh có yếm thắm và chiếc vòng ngọc bích khắc tên Triệu Mẫn. Trên mu bàn tay trái, có vết phỏng hình ánh trăng lưỡi liềm.
Nhìn trang phục của hài nhi, đồ Mão hiểu ngay là xuất thân không tầm thường. Chắc hẳn phải có uẩn khúc. Nếu để đứa bé ở lại chốn này, chắc chắn sẽ không toàn mạng. Nghĩ vậy, đồ Mão cho tiểu đồng ôm bé quay trở lại quê nhà, viết phong thư yêu cầu vợ mình nuôi đứa trẻ.
15 năm sau, Triệu Mẫn khôn lớn trở thành 1 cô gái thông minh xinh đẹp. Bích Liên hơn Triệu Mẫn 2 tuổi. Đương nhiên cả 2 không hề biết gì về câu chuyện năm xưa.
Bích Liên đã đến tuổi cặp kê. Nàng thông minh, xinh đẹp nức tiếng một vùng. Các bá hộ trong làng nhiều người cũng đánh tiếng để cưới được Bích Liên về làm dâu, nhưng đồ Mão khéo léo chối từ.
Một ngày nọ, đầu làng xuất hiện 1 đoàn ngựa xe võng dù, trực chỉ nhà đồ Mão.
Đây là đoàn người nhà quan tri huyện Đức Phùng, đến để hỏi cưới Bích Liên cho con trai Kỳ Đồng. Đức Phùng và Đồ Mão vốn là bạn đồng môn. Nhưng vì chí hướng khác nhau nên Phùng thi thố ra làm quan, Mão thì chỉ vui thú điền viên và trở thành thầy đồ.
Gặp nhau tay bắt mặt mừng, hàn huyên đủ chuyện. Hai bên thống nhất cho đôi trẻ lập thành gia thất đúng như lời giao ước.
Vào thời bấy giờ, con cái phải nghe thao sự sắp xếp của cha mẹ, không có quyền tự do yêu đương tìm hiểu.
Bích Liên không biết Kỳ Đồng là con người thế nào, tuy nhiên nàng không thể từ chối. Đây là mối lương duyên mà từ lâu cha nàng đã hứa hẹn. Nàng chỉ nghe nói Kỳ Đồng là con trai vợ cả của quan Đức Phùng. Quan có 2 bà vợ, nhưng chỉ có 1 người con trai. Vợ sau không có con, sau lần sinh nở không thành, bà trở nên điên dại. Chiều chiều, Bích Liên và Triệu Mẫn vẫn đưa nhau ra đồng cỏ xanh chơi. Mẫn nói với Liên: chị à, mai mốt chị gả đi rồi, thật khó để chúng ta lại có được những thời khắc vui vẻ thế này.
Bích Liên nói: chị lấy chồng xa, em ở nhà nhớ chăm sóc tốt cho cha mẹ. Chị chỉ lo 1 điều, chúng ta đều là phận nữ nhi, sau này em cũng theo chồng, cha mẹ tuổi già không ai chăm sóc.
Mẫn chu môi: em không lấy chồng đâu. Em sẽ ở nhà lo cho cha mẹ. Chị đừng lo.
Bích Liên đăm chiêu: không hiểu sao chị có linh cảm rất xấu về cuộc hôn nhân này.
Đang tâm sự thì Vĩnh Quý chạy ra gọi: 2 chị về cho thầy nói chuyện.
Vĩnh Quý là học trò của Đồ Mão. Đứa học trò cuối cùng. Đồ Mão định bụng rèn dũa xong Vĩnh Quý thì sẽ nghỉ hưu, kết thúc sự nghiệp thầy đồ. Vĩnh Quý về ở với đồ Mão từ năm 9 tuổi. Thấm thoát đã được 5 năm. Giờ đây, Quý đã 14 tuổi. Cha của Quý là tá điền, làm thuê cho bá hộ trong làng. Nhà nghèo, không có tiền đóng học nhưng đồ Mão vẫn nhận Quý vì thấy được đứa trẻ này có tư chất vượt trội hơn người.
Quý về ở với đồ Mão, chăm chỉ sách đèn, đợi kỳ thi tuyển.
Sáng hôm ấy, nhà đồ Mão rộn ràng tiếng nói cười. Có rất nhiều người hàng xóm qua phụ việc bếp núc. Bởi trưa đấy là quan Đức Phùng đưa Kỳ Đồng sang ra mắt nhà đồ Mão, tiện thể cho đôi trẻ gặp nhau. Tiệc tùng trà rượu linh đình xong, Phùng và Mão đánh cờ. Đồng và Liên đứng hầu sau lưng cha. Một lúc lâu sau, Đồng ra sau tìm chỗ đi vệ sinh.
Sau vườn nhà đồ Mão trồng nhiều cây ăn trái. Dưới gốc những cây to trồng xen vào từng luống rau xanh.
Đồng đưa mắt nhìn quanh để tìm chỗ thích hợp, nhưng anh ta lại nhìn thấy 1 cô gái. Cô gái đang lúi húi tưới nước cho luống rau phía bên kia, thỉnh thoảng nàng cúi xuống nhổ mấy cọng cỏ dại. Kỳ Đồng ngây người nhìn nàng không chớp mắt, dưới nắng chiều, người con gái hiện hữu ở kia quả là 1 tuyệt thế giai nhân. Mái tóc đen huyền mượt mà dài quá eo, nước da trắng hồng với làn môi đỏ mọng. Kỳ Đồng như 1 kẻ mất hồn, bước về phía cô gái và cất tiếng gọi: cô gì ơi?
Triệu Mẫn đang tưới rau, nghe tiếng gọi, nàng giật mình nhìn lên, ánh mắt trong veo với làn mi cong vút nhìn thẳng vào người thanh niên đối diện: anh là…
– Tôi là Kỳ Đồng!
– À! – Triệu Mẫn cười khúc khích: anh rể đây mà. Em là em gái của chị Bích Liên.
Thời đó, phụ nữ không được tự do gặp gỡ giao lưu, nhất là khi nhà có khách quý, không phận sự thì sẽ ở gian sau, không được bén mảng lên phòng khách. Vì thế mà Kỳ Đồng không hề biết có sự tồn tại của Triệu Mẫn.
– Anh ra đây chi vậy?- Mẫn hỏi
Kỳ Đồng ấp úng: tôi ra ngắm cảnh, hít thở không khí thôi. Cô tưới rau à, tôi giúp cô gánh nước nhé?
Nói đoạn, Đồng bước tới quảy đôi vò nước lên vai. Thật ra đối với Kỳ đồng, anh ta không hề biết gánh nước. Mọi việc trong phủ đều có gia nhân lo. Nhưng nay đứng trước người con gái này, anh ta lại sợ không có đủ lý do để nói chuyện lâu hơn, cho nên mới dùng đến chiêu gánh nước giúp.
Mẫn xua tay: không cần đâu, xin anh quay trở vô nhà, ba em mà thấy, chắc la em chết.
Đồng vẫn quả quyết: là tôi tự làm mà, với lại tôi sắp làm rể nhà này rồi, tưới rau là lẽ đương nhiên.
Mẫn chưa kịp phản ứng thêm thì nghe có tiếng nói: vậy thì nhờ anh, nhớ tưới hết 2 luống này luôn nha. Tôi đưa chị đi làm việc khác.
Người vừa nói là Vĩnh Quý. Nói xong Quý kéo Mẫn đi 1 mạch.
Kỳ Đồng vứt quang gánh xuống đất, lẩm bẩm: – Cái tên tiểu tử thúi, không biết hắn là ai mà cản chuyện tốt của ta. Mà 2 chị em sao lại chẳng có chút gì giống nhau vậy nhỉ? Nhất là cô em, trông quen quá, là ta đã gặp ở đâu, hay giống với người nào mà nhất thời ta chưa nhớ ra được?
Kéo Triệu Mẫn vô sau bếp, Vĩnh Quý nói nhỏ: chị đề phòng anh rể nha, em thấy ông này không tốt đâu.
Mẫn cười: không tốt gì chứ, chào hỏi nhau thôi. Anh ta có ý tốt tưới rau giúp mình mà.
– Vậy kệ chị. Em không quan tâm nữa. – nói xong Quý vùng vằng bỏ đi.
Triệu mẫn ngạc nhiên gọi với theo: ơ kìa, Vĩnh Quý, em làm sao vậy?
Phần 2
Tại phủ của quan Đức Phùng, ánh đuốc sáng rực. Kỳ Đồng đang ngồi đọc sách trong thư phòng thì mẹ ruột bước vào: – Con trai ngoan của mẹ, giờ này vẫn còn đèn sách sao? Nghỉ sớm để giữ sức khoẻ chứ!
Thấy mẹ, Kỳ Đồng đứng dậy cung kính chào, rồi đỡ mẹ ngồi xuống bên bàn trà. Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của con trai, bà Đỗ Quyên hỏi:
– Sao rồi? Con có tâm sự à?
– Mẹ, con có thể không thành thân với Bích Liên không?
Bà Quyên chau mày:
– Con nói gì vậy? Có chuyện gì không tốt hả con?
– Không, nàng vẫn tốt! Nhưng con thích em gái nàng hơn. Mẹ có thể nói với cha giúp con không?
– Mẹ nghĩ không thể được đâu con. Một người trọng chữ tín như cha con thì làm sao có thể rút lại lời hứa ngày xưa? Hơn nữa chúng ta đã đến đánh tiếng hỏi cưới trưởng nữ của nhà họ và đã được chấp thuận. Giờ con từ hôn chẳng khác nào huỷ hoại tương lai nàng ấy, phá hỏng thanh danh của nhà ông Mão. Cha con nghe được chắc không tha cho con.
– Nhưng con…
Kỳ Đồng chưa nói hết câu thì bên ngoài vọng lại tiếng hét: thả tao ra, tao phải đi tìm con tao. Con tao vừa bay ngang qua mái nhà…
Chép miệng, Đồng thở dài: – Đã 15 năm trôi qua, bệnh của mẹ 2 chẳng có chút nào thuyên giảm. Khổ cho cha cũng bởi 1 chữ tình.
Bà Đỗ Quyên nghiến răng: – Mẹ không tin ả tiện tì đó điên thật. Nó đang giả vờ. Con nhìn cha con xem, đêm đêm vẫn về cùng phòng với nó.
Kỳ Đồng xoa vai mẹ an ủi: – Mẹ của con ơi, rộng lượng chút đi. Mẹ 2 bệnh mà…
Quan Đức Phùng đóng chặt cửa, đỡ ái thiếp nằm xuống, kéo chăn đắp ngang ngực nàng, ông thì thầm: – Em yên tâm, anh sẽ tìm được con mình nếu nó còn sống!
Đoạn ông bước ra bàn trà ngồi xuống và gọi: – Ngô Đạt đâu?
Ngô Đạt bước vào: dạ, có hạ thần.
Ngô Đạt tuổi ngoài 35, cao lớn phương phi, mắt sáng râu rậm, tiếng nói sang sảng. Nhìn vào là hàng dũng tướng, trung thần.
Quan Phùng hỏi nhỏ: – Việc ta giao làm đến đâu rồi? Có thông tin gì chưa?
Ngô Đạt chắp tay: – Hạ thần bất tài, vẫn đang điều tra. Việc phải bí mật vì sợ quận chúa biết được sẽ giết người diệt khẩu. Thần vẫn âm thầm theo dõi những ngôi làng trong bán kính 100 dặm nhưng chưa tìm được. Khi xưa, do quận chúa sai quân truy đuổi sát đến nơi nên thần chỉ kịp chụp mê hương cho tiểu thư ngủ say rồi bỏ lại trong bụi cây ven đường, còn thần thì chạy đánh lạc hướng. Khi thoát được thần quay về chỗ cũ thì tiểu thư đã mất tích.
– Ngươi làm dấu trên tay, giờ gặp lại có còn nhận ra ko?- Quan hỏi
– Dạ có! Ngô Đạt đáp: – vết bỏng rất sâu nên ko thể mất đi, chắc chắn sẽ để lại sẹo. Một cái sẹo hình trăng lưỡi liềm!
– Tất cả là tại ta. – Đức Phùng gục mặt xuống bàn: – tại ta không đủ dũng khí từ chối khi hoàng thượng ban hôn với quận chúa. Tại ta không đủ bản lĩnh để bảo vệ người ta yêu. Tại ta nhu nhược nên con ta mới phải lưu lạc.
Ngô Đạt quỳ xuống: – xin đại nhân đừng tự trách. Từ chối ban hôn là tội khi quân. Quận chúa là cành vàng lá ngọc, ngang ngược xưa nay ko ai cản được. Quận chúa ko muốn ngài nạp thiếp, xưa nay chuyện đàn bà ghen tuông là bình thường. Chỉ do bà cả là quận chúa nên ngài không thể khống chế được mà thôi.
– Ta và Lương Thị là mối tình thanh mai trúc mã. Ta đã từng thề hẹn thuỷ chung, mong 1 ngày vinh quy bái tổ sẽ đón nàng về dinh. Cuối cùng, ta chẳng làm được gì, còn hại nàng ra nông nỗi này…Ngươi phải giúp ta tìm bằng được tiểu thư.
– Thần tuân chỉ.
Cuộc nói chuyện trên dẫu rất bí mật, nhưng vẫn bị 1 tên lính canh nghe được. Hắn liền chạy 1 mạch đến gõ cửa phòng bà cả tâu lại. Bà Quyên nhếch mép cười, ánh mắt sắc lạnh:
– Thì ra là vậy. Truyền lệnh mật xuống, giết hết những thiếu nữ tầm 15 tuổi có vết sẹo trên mu bàn tay. Còn nữa, cho người theo dõi sát tên Ngô Đạt! Ta ko thể để cho các người có con. Ta ko cho các người hạnh phúc. Đức Phùng phải là của ta, của riêng ta thôi. Ta giết hết, giết hết…
Tại nhà đồ Mão, Triệu Mẫn đang ngồi sau hè, thẫn thờ nhìn những luống rau xanh mượt thì Bích Liên tiến đến phía sau: – hù!
Triệu Mẫn giật thót: – á, trời ơi chị làm em sợ quá.
– Nghĩ gì vậy? Bích Liên nheo mắt.
– Em nghĩ ngày cưới chị cũng gần rồi. Chị đi, em ở nhà buồn lắm. – Mẫn rướm nước mắt nói.
Bích Liên thở dài: – Chị cũng buồn lắm, nhưng biết làm sao được. Việc nhà đành nhờ em và Vĩnh Quý.
Quý gánh đôi vò nước đi ngang, nghe nhắc tên mình bèn đứng lại hỏi: – Các chị nói gì em ạ?
Liên cười: – chị nói sau này việc nhà nhờ em.
Mẫn liếc xéo:
– Thôi đi, thằng nhóc này thì làm được gì chứ?
Quý giãy nảy: – Sao lại không? Chị đừng xem thường ta. Ta hứa với chị, 2 năm nữa ta sẽ đề tên bảng vàng, sau đó ta sẽ trở về đây…
Đang nói, chợt thấy 4 con mắt ngó mình lom lom, Quý gãi đầu cười giả lả: ờ thì… ta trở về đây để… gánh nước tưới rau giúp thầy.
Bích Liên gật đầu, vỗ vai Vĩnh Quý: chị tin em. Sau này Triệu Mẫn nhờ em hết đấy. Hãy làm cho cô ấy luôn cười, em hiểu ko?
Quý gật đầu, ánh mắt kiên định mơ về tương lai.
Tin về các vụ án liên tiếp được báo về khiến quan Phùng đau đầu. Hàng loạt các thiếu nữ tuổi trăng tròn bị sát hại. Khi khám nghiệm tử thi, các quan nghiệm thi phát hiện họ chết bởi cùng 1 loại độc, trên mu bàn tay đều có sẹo. Quan Phùng lờ mờ nhận ra hung thủ đứng đằng sau vụ việc. Nhưng tiếc là chưa có bằng chứng để cất lưới. Vì thế, quan Phùng căn dặn Ngô Đạt: ko cần dấu nữa, đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm trước khi bà cả lại ra tay giết người.
Rồi đám cưới của Kỳ Đồng và Bích Liên cũng diễn ra. 2 bên gia đình vui mừng chúc tụng. Duy chỉ có Kỳ Đồng mặt lạnh tanh, mắt lâu lâu đảo quanh tìm kiếm Triệu Mẫn. Hành động này ko qua khỏi cặp mắt của bà Đỗ Quyên. Bà quay sang đồ Mão cười đon đả: – tôi nghe đồn nhà ông có 2 ái nữ sắc nước hương trời. Chúng tôi may mắn cưới được trưởng nữ. Chẳng hay ông có thể giới thiệu út nữ ko?
Phần 3
Đồ Mão cúi đầu, cung kính nói:
– Cảm ơn phu nhân đã chiếu cố. Út nữ nhà tôi còn nhỏ dại, chưa hiểu lễ nghi nên không thích hợp xuất hiện. Mong phu nhân đừng trách phạt.
Quan Phùng thấy vậy liền xua tay:
– Ôi, không có gì đâu, xin ông tha thứ cho sự đường đột của phu nhân nhà chúng tôi. Chắc bà ấy cũng chỉ là quan tâm nên hỏi thăm thôi.
Mọi người lại chúc tụng, nâng ly.
Trong thư phòng, Triệu Mẫn nắm chặt tay Bích Liên: – Chị à, chị phải hạnh phúc nhé. Em sẽ rất nhớ chị đấy. À, em tặng chị cái vòng ngọc này, chị đeo bên mình để luôn nhớ về em.
Bích Liên ngăn lại:
– Sao được chứ, quà mẹ tặng em hôm sinh thần 15 tuổi, chị không dám nhận đâu.
Mẫn đeo vòng ngọc vào tay chị và nói:
– Trên vòng có khắc tên em. Chị nhìn vòng sẽ đỡ nhớ em.
Hai chị em ôm nhau thật chặt, không ai muốn rời nhau. Nhưng ngoài kia, trống kèn đưa dâu đã nổi lên. Bích Liên gạt nước mắt: – Chị đi nhé!
Bà mối đã bước vào, phủ khăn và dắt tay Bích Liên ra. Mẫn cũng ra theo, nép sau cây cột nhìn chị.
Nhà trai đã đứng thành hàng trước kiệu hoa, khi cô dâu đã lên kiệu, họ chắp tay cung kính chào tạm biệt nhà gái. Kỳ Đồng đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt chợt dùng lại ở 1 điểm, khoé miệng khẽ nở nụ cười. Bắt được khoảnh khắc đó, bà Đỗ Quyên vội lia tia nhìn về hướng cây cột nhà, ngay lập tức, máu trong người bà đông cứng lại. Khuôn mặt đó quen quá. Bà chớp mắt định thần lại để nhìn cho rõ thì lại không thấy gì nữa. Quay sang Kỳ Đồng, bà thấy anh ta mặt lạnh như tiền vén áo nhảy lên ngựa. Ngần ngừ nhìn quanh 1 lượt, bà cũng lật đật chui vào xe ngựa rồi buông kín rèm.
Bích Liên về làm dâu ở phủ quan Phùng, cuộc sống không tệ. Do là con một nên Kỳ Đồng cực kỳ có uy, trên dưới nghe lời anh ta răm rắp. Bích Liên không phải động tay vào việc gì, lại có người hầu kẻ hạ. Chỉ là loanh quanh trong phủ nàng thấy khá buồn chán. Một hôm khi đang rong chơi trong vườn hoa, Bích Liên chợt thấy có 1 người đàn bà ngồi dưới gốc cây bồ đề cuối vườn. Nhìn cách phục sức thì đây có lẽ là thê thiếp của cha chồng. Nghĩ vậy, Bích Liên liền tiến đến làm quen:
– Con xin ra mắt phu nhân.
Người đàn bà quay mặt lại. Bích Liên ngỡ ngàng lắp bắp:
– Triệu… Triệu Mẫn… à không, giống quá…
Bà ta cười lên khanh khách:
– Ngươi quen ta sao? Đã lâu lắm rồi chưa có ai gọi ta bằng cái tên đó. Ngươi là ai?
– Dạ, con là Bích Liên, vợ của Kỳ Đồng. Còn người là…?
– Ta họ Lương, Lương Triệu Mẫn. Ta là vợ hai của Phùng đại nhân.
Nói đoạn, Lương Thị đứng dậy cầm tay Bích Liên kéo lại:
– Ngồi xuống đây với ta, trong phủ này, không ai chơi với ta cả.
Chợt ánh mắt bà chạm phải chiếc vòng ngọc trên tay Bích Liên. Bà bấu chặt tay nàng đưa lên trước mặt quát lớn:
– Vòng của ta, là kỷ vật chàng trao cho ta, ở đâu ngươi có?
Bích Liên lắp bắp:
– Cái này là của em gái con, phu nhân, xin người bình tĩnh.
Nhưng Lương Thị như đã biến thành người khác, mắt bà long lên sòng sọc, bà lao đến túm tóc Bích Liên, miệng gào lớn:
– Gia nhân, gia nhân đâu, bắt kẻ trộm cho ta.
Một cung nữ cùng Ngô Đạt chạy đến:
– Ôi trời, xin phu nhân bình tĩnh, xin người đừng quậy phá nữa ạ.
Tuy nhiên 2 người làm cách nào cũng không thể gỡ tay Lương Thị ra khỏi tóc của Bích Liên. Bà dùng tay bấu chặt, giật mạnh, miệng liên tục kêu gào:
– Bắt lấy nó, quân ăn cắp. Con đàn bà thối tha đã hại con gái ta, giờ còn xui con dâu trộm đồ của ta, mẹ con các người đúng là đồ trâu ngựa 1 lòng.
Bích Liên bị kéo ngã sấp, tóc tai quần áo rũ rượi, nàng khóc lóc van xin:
– Nhị phu nhân, con không ăn cắp, xin người tha cho con.
Tiếng chửi rủa huyên náo cả 1 góc vườn. Bà Đỗ Quyên đã nhìn thấy hết, bà nhếch mép:
– Ả tiện tỳ giả khùng giả điên đã bao năm. Nay hãy xem ta rửa hận thế nào, dám ăn hiếp con dâu của ta ư?
Bà Quyên tiến về phía cuối vườn, dáng vẻ quyền quý uy nghi. Bà quát:
– Dừng tay! Ai cho các người làm loạn trong nội phủ?
Lương Thị lập tức buông tay, quét ánh nhìn lửa đạn sang bà Quyên:
– Con ác nhân này, ta không tha cho ngươi. – Đoạn Lương Thị xông tới nhưng đã bị lính canh gạt ra, ngã ngửa.
– Đánh chết nó cho ta! – Bà Quyên lạnh lùng ra lệnh.
Bích Liên và Ngô Đạt vội quỳ xuống: – Kính xin đại phu nhân tha mạng, nhị phu nhân do tâm bệnh nên nhận thức vô tri đã làm kinh động nội phủ. Cúi xin người rộng lòng từ bi mà tha cho.
Tình hình đang căng thẳng thì Kỳ Đồng xuất hiện:
– Có chuyện gì vậy?
Bà Quyên nhìn thấy con trai bèn chỉ tay về phía Bích Liên nói lớn:
– Con xem, vợ con bị người ta đánh đập ra nông nỗi này, lại còn bị vu cho ăn cắp.
Kỳ Đồng bước tới đỡ Bích Liên đứng dậy, ân cần hỏi han: – Nàng ko sao chứ? Chuyện là thế nào vậy?
Bích Liên lắc đầu: – Thiếp không sao. Chỉ là vòng tay này của em gái Thiếp, nhưng nhị phu nhân nói thiếp đã trộm đồ.
Kỳ Đồng chìa tay ra: – Của em gái nàng à? Có thể cho ta xem không?
Bích Liên tháo vòng tay đưa cho chồng. Kỳ Đồng cầm giơ lên trước mặt ngắm nghía: – Đây là đồ ngọc quý giá, là vật cống tiến được ban thưởng mới có. Trên vòng còn khắc tên, em gái nàng tên gì?
– Dạ, em thiếp tên Triệu Mẫn.
Kỳ Đồng gật đầu: – Trên vòng có khắc tên nàng ấy. Chỉ là ngoài tên, vòng ngọc này còn có kí hiệu của cha ta. Kí hiệu này chỉ có thân tộc nhà ta mới biết. Tại sao vậy nhỉ?
Ngô Đạt nãy giờ mặt mày tái mét, cứng miệng ngọng môi không nói được lời nào. Chiếc vòng đó chính tay hắn bỏ vào chiếc nôi khi xưa. 15 năm tìm kiếm, sao giờ nó lại xuất hiện ở đây?
Phần 4
Bích Liên lắc đầu:
– Thiếp không biết kí hiệu gì. Chỉ biết đây là quà mừng sinh thần của cha cho em gái tròn 15 tuổi. Em gái sợ thiếp nhớ nhà nên muốn thiếp đem theo. Còn nếu trên vòng có dấu ấn của phụ thân cũng là điều dễ hiểu. Cha chàng và cha thiếp là huynh đệ đồng môn, thân thiết với nhau từ nhỏ, việc cha chàng tặng nhà thiếp vòng ngọc cũng là điều dễ hiểu.
Ánh mắt của bà Quyên loé lên tia nhìn chết chóc. Trong đầu bà thoáng nhớ lại đứa con gái nấp sau cột nhà mà con trai bà tìm kiếm hôm rước dâu. Con bé đó tầm 15 tuổi và khuôn mặt giống với Lương Thị một cách đáng ngờ. Bà quay sang Bích Liên nói:
– Con vào thư phòng gặp ta!
Ngô Đạt vội chắp tay cung kính: – Kỳ phu nhân, mong phu nhân giúp 1 tay đỡ nhị phu nhân về phòng, tại hạ là nam nhân, không tiện chăm sóc.
Kỳ Đồng gật đầu:
– Nàng qua lo cho mẹ hai đi, xong rồi thay xiêm y, qua gặp mẹ ta.
Dìu Lương Thị về phòng, Ngô Đạt lật đật kéo Bích Liên vào 1 góc hỏi nhỏ, điệu bộ gấp gáp căng thẳng:
– Phu nhân, xin hãy cho thần biết, em gái người bao nhiêu tuổi?
– Em ta vừa tròn 15, nhưng sao?- Liên thắc mắc.
– Thứ lỗi cho thần hỏi thẳng, em phu nhân trên mu bàn tay trái có vết sẹo hình ánh trăng phải không?
– Đúng rồi, sao ngươi biết? – Liên kinh ngạc.
– Cô ấy… có giống nhị phu nhân hay đại nhân không?- Mắt Ngô Đạt đã nhoè nước, từng thớ thịt trên mặt chuyển động.
– Em ta rất giống.. nhưng ngươi định nói gì? Lẽ nào? – Bích Liên nuốt nước bọt, lùi lại 1 bước, ánh nhìn không rời Ngô Đạt.
– Đúng, là con gái của nhị phu nhân và đại nhân. Tiểu thư bị người ta âm mưu hại chết. Chính tay thần đã ôm người rời đi nhưng không may bị thất lạc. Thần và đại nhân đã dốc sức tìm kiếm 15 năm qua, không ngờ tiểu thư lại lưu lạc xa vậy. Chuyện này xin phu nhân giữ kín, đừng nói cho đại phu nhân. Hiện tại đại nhân đã vào cung, cũng phải 3 ngày nữa mới về tới. Tình hình cấp bách không thể trì hoãn, giờ thần sẽ tức tốc lên đường đi đón tiểu thư.
Bích Liên nghe như sét đánh bên tai, tạm thời chưa thể chấp nhận được sự thật. Nàng lảo đạo quỵ xuống, nép vào góc tường.
Kỳ Đồng hớn hở cầm chiếc vòng ngọc trên tay đi đến phòng của mẹ. Dự định của anh ta định nói với mẹ rằng 2 vợ chồng sẽ về thăm nhà vợ. Có vòng ngọc trong tay, sợ gì ko tiếp cận được Triệu Mẫn?
Đi gần đến phòng mẹ, chợt Kỳ Đồng thấy 1 tên lính dáo dác nhìn quanh rồi mở cửa bước vào, điệu bộ vô cùng gian xảo.
Kỳ Đồng vội nhẹ nhàng áp sát cửa sổ, thấp đầu xuống để nghe. Bên trong tiếng bà Quyên rít qua kẽ răng:
– Làm cho gọn. Vì Ngô Đạt đã biết, nên các ngươi phải giết hết, giết cả Ngô Đạt. Dựng thành vụ cướp nghe chưa? Làm không xong là tự biết hậu quả!
Kỳ Đồng lạnh hết cả xương sống. Chuyện gì vậy? Ta có nghe lầm không? Ngô Đạt là thân tín của cha bấy lâu, tại sao mẹ ra lệnh thủ tiêu? Mà giết hết, là giết ai? Họ phạm tội gì?
Nhẹ nhàng rời chỗ nấp, Kỳ Đồng chạy nhanh tới khu ở của Mẹ Hai. Đạp cửa xông thẳng vào phòng, Kỳ Đồng hét vào mặt con hầu nữ: – Ngô Đạt đâu, ngươi có biết không?
Con hầu lật đật quỳ mọp xuống:
– Dạ, con không biết, người hỏi phu nhân đi ạ.
Nói rồi con hầu chỉ về phía góc phòng, nơi Bích Liên ngồi dựa vách, ánh mắt vô hồn.
Kỳ Đồng bước vội đến, xốc vợ đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt nàng, anh ta hỏi dồn:
– Ngô Đạt đâu? Nói cho ta biết nhanh lên, hắn ta đâu?
– Bích Liên mặt mũi tái nhợt, nước mắt ướt đẫm, cắn răng lắc đầu.
Kỳ Đồng bấu chặt vai Bích Liên quát lớn:
– Nói nhanh lên thì ta mới giải quyết được. Hắn đang gặp nguy hiểm. Nói mau.
Bích Liên vẫn lắc đầu. Nhớ lời Ngô Đạt dặn, không được nói với ai, đặc biệt là bà cả. Từ lúc biết sự thật, nàng đã biết sẽ có sự đổ vỡ sứt mẻ. Nhưng nàng không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy. Nàng hỏi:
– Phải chăng mẹ chàng lệnh cho chàng đến tra hỏi thiếp?
– Mẹ ta sao? Nàng đã biết được chuyện gì mau nói ta nghe? Vừa rồi ta nghe lén được- Kỳ Đồng ghé sát vào tai Bích Liên thì thầm đủ cho mình nàng nghe: mẹ ta cho người đi giết Ngô Đạt! Ta phải nhanh chóng ngăn cản chuyện này.
Bích Liên giật nảy mình lắp bắp:
– Trời ơi… hắn ta đang về nhà của thiếp…
Buông vợ ra, Kỳ Đồng vội vã lên ngựa. Trước đó, xe ngựa đưa bà Quyên nhắm hướng nhà đồ Mão cũng đã lăn bánh.
Ngô Đạt quất roi liên tục cho ngựa phi nước đại. Ông hiểu mình đang đua với thời gian, chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Sau lưng ông 1 đoạn là 5 tên sát thủ, sau sát thủ là bà Lệ Quyên. Sau Lệ Quyên là Kỳ Đồng. Sau Kỳ Đồng là Bích liên. Một đoàn dọc người ngựa mặt mày hối hả, mỗi người 1 lý do để cố đi thật nhanh.
Tui đã phần nào hiểu được lý do, cũng như các bạn vậy. Từ đầu đến giờ, phân cảnh nào tui cũng đứng đó mở to mắt nhìn. Nhưng dường như không ai thấy tui. Tui chỉ có thể nhìn và hiểu, tui không thể can thiệp vào quá khứ. Nhưng giờ thấy Bích Liên đuổi theo sau cùng, tui cố gắng hét thật to: – Chị Liên, dừng lại. Chị trốn đi, đừng về nhà mẹ.
Chị Liên không nghe. Chẳng ai nghe cả. Nước mắt tui bắt đầu chảy. Tui lờ mờ hiểu chốc lát nữa thôi, tui sẽ phải chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng. Tui lẩm nhẩm: xin thầy, làm ơn dừng lại. Đến đây đủ rồi!
Cảnh lại chuyển về nhà đồ Mão. Vậy là thầy không dừng lại. Tui tiếp tục mở mắt nhìn.
Đồ Mão gọi Vĩnh Quý vào tư phòng. Ra hiệu cho trò ngồi xuống, ông nói với 1 vẻ mặt hết sức nghiêm túc:
– Ta muốn nói với con một bí mật mà xưa nay, ngoài vợ, ta chưa từng nói với ai. Nhưng trước khi nói, ta muốn hỏi lại trò, ngươi thích con gái ta thật chứ?
Vĩnh Quý giật nảy mình, anh đứng bật dạy chắp tay cúi đầu lắp bắp:
– Dạ… dạ bẩm thầy, con… con..
– Ngươi cứ nói thật lòng, ta đã hỏi như vậy, tức là ta đã biết cả rồi.
Vĩnh Quý vẫn cúi gập người trước thầy, đáp:
– Dạ bẩm thầy, con rất thích chị Mẫn ạ.
Đồ Mão gật đầu:
– Đù cho có chuyện gì xảy ra, ngươi vẫn không thay lòng chứ?
– Dạ, kiếp này, hay đến muôn kiếp sau, con chỉ thích một mình chị Mẫn thôi.
Đồ Mão vỗ vai Quý, ra hiệu cho anh ta ngồi ghế. Đoạn, mình cũng ngồi. Khẽ vuốt râu, đồ Mão nói nhỏ:
– Vợ chồng ta rất yêu thương Mẫn nhi. Tuy nhiên, nó không phải con ruột của ta. Chuyện này ta đã giữ kín 15 năm. Hôm nay, không hiểu sao ta cảm thấy rất bất an. Sợ sự thật chôn vùi, ta quyết định nói cho ngươi. Hứa với ta, ngươi cũng phải giữ bí mật nhé?
Vĩnh Quý há hốc miệng. Đã có lần bản thân anh thắc mắc 2 chị em nhưng lại chẳng giống nhau. Nhưng nằm mơ anh cũng không nghĩ đến việc như thế này.
Đồ Mão chậm rãi kể lại câu chuyện khi xưa cho Quý nghe. Xong, ông nói: – Ngươi là học trò cuối cùng, và cũng là đứa ta chọn làm con rể. Ta nhận dạy ngươi không phải ngươi tài giỏi vượt bậc, mà là do ta biết ngươi là người có đạo đức, tâm thiện, suy nghĩ trong sáng, trung thực. Không phải Mẫn nhi là con nuôi mà chúng ta bớt yêu thương nó, ngược lại, chúng ta yêu thương và nâng niu nó như báu vật. Giờ ta mang báu vật này đặt vào tay ngươi. Ngươi đỗ đạt danh phận thì tốt, không đỗ cũng không sao, ta vẫn sẽ gả Mẫn nhi cho ngươi. Hai đứa chí thú làm ăn thì cũng no đủ. Ta cũng sẽ cắt ruộng cho cha mẹ ngươi để họ không phải làm thuê cho bá hộ nữa. Chỉ mong ngươi yêu thương và bảo vệ Triệu Mẫn, nếu nó có cơ hội nhận lại cội nguồn một cách thuận lợi vui vẻ thì mừng cho nó, còn nếu sự việc đau buồn nghiệt ngã thì cũng không cần công khai câu chuyện này. Ngươi hiểu ý ta không?
Vĩnh Quý kính cẩn: – Dạ, con hứa với thầy, sẽ bão vệ chị Mẫn bằng cả mạng sống. Xin thầy cứ tin ở con.
Phần cuối
Có tiếng ngựa hí ngoài cổng. Đồ Mão lật đật chạy ra. Ông nhận ra Ngô Đạt vì thường thấy hắn đi cạnh quan Đức Phùng. Chưa kịp hỏi thì Đạt đã phóng xuống hỏi gấp:
– Út nữ nhà thầy đâu? Ta phải đưa cô ấy đi gấp!
Đồ Mão khoát tay ôn tồn đáp:
– Kìa, có việc gì thì vào nhà rồi nói, mời ngài!
Nắm lấy tay đồ Mão, Ngô Đạt thở hổn hển:
– Không kịp. Gọi út nữ ra đây nhanh. Đó không phải là con ruột của thầy phải không. Đó chính là tiểu thư nhà chúng tôi thất lạc 15 năm trước do bị đại phu nhân hãm hại. Tung tích của tiểu thư lộ rồi, phiền thầy gọi cô ấy ra đây, tôi phải đưa đi ngay mới toàn mạng. Thầy và mọi người cũng trốn nhanh lên, tôi nghĩ đại phu nhân cũng gần đuổi đến nơi rồi, bà ta sẽ giết người diệt khẩu.
Đồ Mão lắp bắp:
– Nhưng… nhưng sao…
Ngô Đạt thở hắt ra:
– Do chiếc vòng ngọc. Út nữ nhà ngài đã đưa cho trưởng nữ đeo trong ngày đưa dâu. Ngài không tin tôi sao? Khi xưa tôi còn làm dấu hình trăng lưỡi liềm trên mu bàn tay trái của đứa trẻ, trong nôi, ngoài vòng ngọc còn có cái yếm thắm.
Đồ Mão run rẩy gật đầu:
– Ngài chờ tôi 1 lát.
Đồ Mão chạy nhanh ra nhà sau, nơi Triệu Mẫn đang lục đục dọn cơm tối. Nắm tay Mẫn, đồ Mão kéo nàng chạy ngược ra sân: – Theo cha nhanh lên!
Mẫn không hiểu chuyện gì, bị cha kéo giật ngược, vừa chạy nàng vừa kêu:
– Cha ơi, có chuyện gì vậy?
Ra đến cổng, Mẫn thấy Vĩnh Quý đứng đó, đôi mắt u buồn nhìn mình. Bên cạnh là người đàn ông cao lớn nhưng rất lạ.
Đồ Mão đẩy Mẫn về phía người đó, nói:
– Nhờ ngài bảo bọc cho con tôi.
Đoạn, như có chút luyến tiếc, đồ Mão kéo ngược Triệu Mẫn vào lòng mình, ôm chặt lấy. Vuốt tóc con gái, thầy nói trong nước mắt:
– Mẫn à, cha mẹ rất yêu con!
Ngô Đạt đã lên ngựa, giục:
– Nhanh lên thiểu thư.
Vĩnh Quý đỡ Triệu Mẫn lên phía sau Ngô Đạt. Chàng dặn:
– Phía trước là 2 ngọn núi khá hiểm trở. Vượt qua núi là địa phận của phủ khác, ngài có thể vào đấy xin trú thân.
Nói xong, Quý vỗ mạnh vào hông ngựa. Con ngựa chồm lên phi về phía trước. Mẫn ôm chặt Ngô Đạt, ngoái cổ lại gọi:
-Cha ơi!
Nàng nãy giờ tuyệt nhiên không hiểu chuyện gì. Chỉ thấy Vĩnh Quý hét với theo:
– Ta sẽ tìm nàng!
Bóng người ngựa mất hút vào màn đêm đen đặc. Đồ Mão kéo Vĩnh Quý đi như chạy vào nhà:
– Nhanh lên, chúng ta rời khỏi đây. Bỏ hết lại. Chúng ta đi ra bằng cổng sau.
Nhưng không kịp. Một tiếng động mạnh vang lên, cổng nhà đổ ập xuống, 5 tên áo đen xuất hiện. Một tên chĩa gươm về phía đồ Mão quát:
– Giao con gái út của ngươi ra đây.
Đồ Mão chua xót:
– Các ngươi là quân của Phùng phu nhân? Nó chỉ là 1 đứa trẻ vô tội, há chi phải đuổi cùng giết tận?
Nghe tiếng động, vợ của đồ Mão chạy ra, thấy cảnh gươm đao, bà hốt hoảng hỏi:
– Các người là ai? Đêm tối xông vào nhà chúng tôi có chuyện gì?
Giọng tên sát thủ lạnh lùng:
– Giết!
Nhanh như cắt, tiếng gươm lia trong gió, tiếng hung khí đâm vào da thịt, tiếng ú ớ của nạn nhân, tiếng tia máu bắn vào vệ cửa, tiếng thân thể đổ ập xuống đất.
Có tiếng xe ngựa dừng lại. Bà Lệ Quyên bước xuống:
– Đốt sạch chỗ này! Những nhà xung quanh đều phải giết hết. Một số tản ra tìm kiếm xung quanh, chúng chạy chưa xa đâu.
Trong tích tắc, toàn bộ khu làng bốc cháy, xác người la liệt.
Lại có tiếng ghìm cương ngựa. Kỳ Đồng hốt hoảng nhảy xuống chạy lại chỗ mẹ mình. Anh hét lên:
– Dừng lại, mẹ đang làm gì vậy? Trời ơi, cả nhà vợ con, cả làng chết hết. Họ tội tình gì?
Thoáng hoảng sợ khi nhìn thấy con trai. Việc làm độc ác của Bà rốt cuộc đã bị 1 người nữa chứng kiến nhưng không thể diệt khẩu. Bà ôm lấy vai Kỳ Đồng lắc mạnh:
– Con bình tĩnh nghe mẹ nói, đây là lỗi lầm của mẹ từ 15 năm trước. Vì quá ghét Lương Thị, vì ghen với ả mà mẹ đã đã có ý định giết chết đứa con ả mới sinh. Tuy nhiên Ngô Đạt đã mang nó trốn thoát. Không ngờ lại lưu lạc vào làm con gái út của nhà này. Đứa con gái mà con thương nhớ chính là nó- em cùng cha khác mẹ với con.
– Vậy thì sao? Nếu đã là em con thì mẹ phải sửa sai đón em về. Hoặc giả hờn ghen mẹ giết chết 1 mình em ấy thôi, cả làng này lỗi lầm gì với mẹ? – Kỳ Đồng gào lên trong tận cùng của sự phẫn nộ và bất lực.
Bà Quyên lắc đầu:
– Con nghĩ mọi chuyên đơn giản vậy sao? 15 năm qua cha con cùng Ngô Đạt vẫn luôn tìm kiếm nó. Cha con đã biết chính ta làm nhưng chưa đủ bằng chứng để kết tội ta. 15 năm qua cha con chưa từng ghé vào phòng mẹ lấy 1 lần. Ông nói chỉ cần tìm ra bằng chứng ta có liên quan, ông ta sẽ đuổi ta và con ra khỏi phủ, dâng chiếu lên thánh thượng xin từ hôn. Ta không thể có ngày đó. Ta là quận chúa, không thể bị phế vị, không thể bị chồng bỏ. Đó là chưa kể nếu hoàng thượng không bảo vệ, ta sẽ bị tội khi quân. Tương lai của con sẽ ra sao? Gia tộc nhà chúng ta sẽ ra sao? Vì vậy ta phải giết chết nó, giết cả người đã cưu mang nó, giết cả những người có khả năng biết chuyện và làm nhân chứng.
– Thật kinh khủng! Mẹ thật tàn nhẫn. Mẹ định xử lý sao với việc làm hôm nay?- Kỳ Đồng quỳ xuống đưa mắt nhìn đám cháy.
– Mẹ dự liệu hết rồi. Đây là 1 vụ cướp giết. Các thi thể giả bọn cướp đã chuẩn bị xong, để cả nhân chứng sống kể lại vụ việc cũng đã có. Con đừng suy nghĩ nhiều. Sau này bù đắp tốt cho vợ con là được. Hãy hiểu là mẹ không thể làm khác.
Có tiếng hét thất thanh, Bích Liên đã về tới, nàng chạy lại như muốn lao vào đám cháy, gào khóc nức nở:
– Cha ơi, mẹ ơi, sao lại ra nông nỗi này? Con gái bất hiếu về muộn rồi. Con đã rước quỷ về khiến cả nhà chết thảm. Cha, mẹ, em gái, Vĩnh Quý, mọi người đâu cả rồi?
Kỳ Đồng thoáng chút hoảng sợ. Chẳng phải vợ hắn đang ở phủ sao? Nhưng có ở phủ đi chăng nữa thì sự thật cũng sẽ phơi bày, vì hắn đã lỡ nói với nàng mẹ hắn cho người đi giết Ngô Đạt. Trong khi đó nàng biết rõ Ngô Đạt về nhà mình. Cả làng bị giết trong cùng thời điểm thì dù có mọc thêm 8 cái miệng, hắn cũng ko đủ lý lẽ để chạy tội. Đang phân vân tìm cách đối phó, bỗng Bích Liên đứng dậy túm lấy cổ áo của Kỳ Đồng cào xé:
– Người nói đi, tại sao lại như vậy? Chẳng phải người ngăn mẹ người giết Ngô Đạt thôi sao? Gia tộc nhà ta đã phạm lỗi gì với người? Ta suốt kiếp không thể tha thứ cho gia đình người.
Phập! Tiếng động khô khốc vang lên. Bích Liên nhìn xuống bụng mình, Nơi Kỳ Đồng đã lạnh lùng cắm sâu con dao vào đó. Đỡ lấy vợ, Kỳ Đồng nói trong nước mắt:
– Xin lỗi nàng, ta không thể làm khác được!
Bích Liên nằm trong tay chồng, mắt nàng mở lớn, tay vẫn nắm chặt cổ áo của Kỳ Đồng, nàng thều thào nói:
– Ta sống là vợ ngươi, chết làm ma theo ngươi. Dẫu cho ngươi đi đến địa ngục, ta cũng sẽ đuổi theo ngươi. Dẫu có ngàn năm sau, ta cũng nhất định phải bắt ngươi đền tội.
Kỳ Đồng tựa cằm lên trán vợ, nhắm mắt lại nói nhỏ:
– Được, ta hứa với nàng, nếu có kiếp sau, ta sẽ trả đủ cho nàng.
Nói rồi, hắn ấn mạnh chuôi dao, kết thúc cuộc sống của Bích Liên.
Tui có cảm giác đau đớn tột cùng, cảm giác thương cảm, bất lực đến mức không thể thở được. Tất cả nghẹn cứng nơi cổ họng, không thể nói, không thể gào thét. Cái duy nhất tui làm được là tiếp tục mở mắt nhìn.
Cảnh chuyển.
Ngô Đạt và Triệu Mẫn đã theo đường mòn chạy được đến lưng chừng núi. Đoạn tiếp theo rất dốc và đá cheo leo nên phải tự đi bộ. Đạt đỡ Mẫn xuống ngựa, cắt dây cương cho ngựa sống tự do, đoạn ông lại dắt tay Mẫn chạy tiếp. Mẫn rụt tay lại, ánh mắt khẩn cầu:
– Xin ông hãy nói với ta lý do. Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta trốn 1 mình, gia đình ta sẽ thế nào?
Ngô Đạt vừa kéo nàng chạy, vừa nói:
– Người cần thoát lúc này là tiểu thư. Xin người đừng hỏi. Đợi an toàn rồi tôi sẽ từ từ kể người nghe.
Chạy được 1 lúc, cả 2 nghe tiếng chân đuổi phía sau. Rất nhanh chóng, 3 tên sát thủ đã bắt kịp. 1 tên quát lớn: – giết hết!
Phía trước là vực sâu, không còn cách nào khác là phải chiến đấu. Ngô Đạt kéo Triệu Mẫn ra phía sau, ông nói:
– Nếu may mắn thoát được, xin tiểu thư hãy tìm cách bí mật liên lạc với Phùng đại nhân.
4 người lao vào nhau. Nhưng cổ nhân đã nói: 3 đánh 1 không chột cũng què. Ngô Đạt vừa đánh vừa kéo che cho Triệu Mẫn. Rất nhanh ông đã bị đâm 2 kiếm vào lưng.
Đạt và Mẫn đã bị dồn lùi đến sát mép vực. Thấy sức mình không thể chống trả, Ngô Đạt ôm Triệu Mẫn nhảy xuống phía dưới.
Vực rất sâu, trước khi chạm đáy, 2 thân thể tội nghiệp đã đập liên tiếp vào đá. Thật lâu sau, Ngô Đạt cố sức mở mắt, toàn thân đã ko thể cử động. Triệu Mẫn vẫn nằm trong vòng tay ông, nhưng nàng ko còn thở nữa. Đến lúc chết, nàng vẫn không biết được nguyên do…
Ngô Đạt thều thào:
– Tiểu thư, thần sẽ đi theo người, từ giờ thần ko để lạc mất người nữa. Nếu có kiếp sau, thần sẽ bảo vệ người, thần sẽ kể cho người nghe câu chuyện hôm nay…
Ngô Đạt cũng từ từ nhắm mắt…
Tui đã khóc rất nhiều trong lúc thiền. Tui nghĩ đây là quyết định sai lầm lớn nhất của đời tui. Nếu cho tui chọn lại, tui sẽ không thiền về tiền kiếp.
Lại 1 vài hình ảnh sợt qua, kia là tui lúc còn nhỏ, khi tui đi xem phim về muộn, có 1 bóng trắng đã đi theo đằng sau. Tui dừng lại, bóng trắng cũng dừng. Tui hoảng sợ ngó trước ngó sau, tuy nhiên tui ko nhìn thấy gì, dẫu cho cái bóng đó đứng ngay bên cạnh và nói:
– Triệu Mẫn, chị đây, Bích Liên đây, em còn nhớ không?
Lại 1 hình ảnh nữa xẹt qua. Đó là năm 2005, khi tui đi du lịch chung với trường Thuận Quý. Lúc đó là khánh thành cáp treo Tà Kú, trường tui đi cáp. Khi cáp lên đến đỉnh đột nhiên mất điện, cả hệ thống buồng chở dừng lại treo lơ lửng trên cao. Một vài giáo viên nữ trường tui sợ hãi bật khóc. Tui không sợ, lúc đó tự nhiên tui có cảm giác chơi vơi như kiểu bị rơi từ trên cao xuống. Tai tui ù đi. Thật trùng hợp, trước mặt miếng đất nhà tui là 2 ngọn núi, đó là núi Hố Dầu và núi Tà Kú. Có lẽ đó là nơi Ngô Đạt và Triệu Mẫn vong mạng năm xưa.
Cảnh lại chuyển, khi tui rước thầy Tâm Nhẫn lên cúng đất cho tui làm nhà, cái bóng trắng xuất hiện cuối vườn, nở một nụ cười, cái bóng nói:
– Ngô Đạt, hân hạnh gặp lại ông!
Cảnh lại chuyển, khi Duy đến nhà tui lần đầu tiên, cái bóng đứng ngay cổng với nụ cười rạng rỡ, bóng nói:
– Ngươi rất biết giữ lời hứa, chào ngươi, Vĩnh Quý!
Ngày ông Phú đi Hàm Tân, ngang nhà tui, bóng trắng mắt đỏ ngầu nhìn theo với nụ cười quỳ dị:
– Kỳ Đồng, ta ở đây!
Tui biết, câu chuyện tui viết ra thật khó tin. Trong thế giới khoa học, chuyện gì cũng mang ra giải thích 1 cách logic như môn toán. Tui không thể buộc mọi người tin những lời tui nói. Nhưng tui vẫn chia sẻ, nếu bạn ko tin, hãy đọc như 1 câu chuyện sáng tác. Nếu bạn tin, hãy nhớ duyên nghiệp không thể mất đi, nó tồn tại từ kiếp này sang kiếp khác. Vì vậy, hãy cố gắng yêu thương nhau, sống thiện tâm và buông bỏ hết chấp niệm.
Tui biết sau khi đọc xong, rất nhiều bạn muốn nhờ thầy Tâm Nhẫn giúp thiền về tiền kiếp. Nhưng tui khuyên các bạn đừng nên. Trên thực tế không phải ai cũng về được tiền kiếp, là do duyên hoặc nghiệp quá lớn cần hoá giải mới thiền được. Chuyện đã qua xin để cho qua. Bản thân tui sau khi thiền xong, tui mất cả tháng sống lơ ngơ như con điên, tui mất phương hướng và không biết mình phải sống cho kiếp nào. Cả tháng trời tui ôm nỗi hận tù sâu sắc. Điều tệ hơn là cánh cửa về quá khứ không đóng lại, đêm đêm tui nằm là mơ thấy kiếp trươc với những câu chuyện đời thường ở nhà Đồ Mão. Tui chán ăn, thèm ngủ, stress và nhập viện. Sau thầy Tâm Nhẫn phải cố gắng lắm mới cắt duyên tiền kiếp cho tui để tui không còn mơ linh tinh nữa. Đợt đó thầy Nhẫn cũng nằm liệt giường cả tháng, tui cứ nghĩ ổng sẽ chết vì đã xong nhiệm vụ. Nhưng thật nhiệm màu, ông qua khỏi.
Cuộc đời tui vì nó có quá nhiều điều không thể giải thích, nên tui viết ra đây cho bạn đọc tham khảo. Các bạn có quyền nghi ngờ tính chân thực của câu chuyện, chẳng sao cả, hãy đọc như 1 niềm vui giải trí.
Cảm ơn các bạn đã quan tâm.