Căn Phòng Cấm - Chương 10


Thảo run rẩy kéo chiếc mền lên tận cằm. Thảo nín thở nghe ngóng. Thảo nghe tiếng nước vẫn chảy trong bồn rửa mặt. Nhưng tuyệt nhiên không có tiếng bước chân nào cả.

Thảo thở dài nhẹ nhõm:

"Ba không hề đuổi theo mình!"

Rồi nó lại nghĩ:

"Tại sao mình lại có thể kinh sợ..cha ruột của mình?"

Kinh sợ!

Đây là lần đầu tiên hai chữ ấy hiện ra trong trí Thảo.

Ngồi trên giường, Thảo run lên bần bật, tiếp tục nghe ngóng. Thảo thèm được có mẹ ở bên cạnh lúc này. Không chút đắn đo, Thảo nhấc điện thoại. Thảo muốn gọi cho mẹ, đánh thức mẹ dậy, năn nỉ mẹ về nhà ngay, càng sớm càng tốt. Thảo sẽ bảo với mẹ rằng có chuyện kinh khủng xảy đến cho ba. Ba đã hoàn toàn thay đổi...Ba có nhiều hành động kỳ quái v.v..

Thảo nhìn đồng hồ: 2 giờ 45 phút sáng!

Không. Thảo không thể hành động như vậy được. Mẹ Thảo đã quá tội nghiệp rồi! Bà đang phải đương đầu với căn bệnh của dì Hồng, Thảo không thể khiến mẹ sợ hãi thêm nữa. Vả lại, làm sao có thể giải thích cho mẹ hiểu rằng Thảo đang kinh khiếp người cha ruột của nó?

Chắc chắn mẹ sẽ khuyên Thảo hãy bình tĩnh. Bà sẽ bảo rằng ba luôn luôn thương yêu Thảo... Rằng không bao giờ ba gây tổn thương cho Thảo... Rằng chẳng qua vì công việc thí nghiệm đã dành trọn cha của Thảo và Nguyên thôi.

Nếu mẹ biết được rằng đầu của ba mọc đầy lá cây, rằng ba ăn phân bón, rằng máu của ba màu xanh biếc....thì mẹ sẽ như thế nào?

Thảo nghe tiếng vòi nước được khoá lại và tiếng tắt đèn nhà tắm. Rồi, Thảo nghe tiếng chân ông bước êm về phòng riêng ở đầu kia hành lang.

Thảo cảm thấy nhẹ nhõm được một chút. Nó nhắm mắt cố dỗ giấc ngủ bằng cách lẩm nhẩm đếm "một ông sao sáng, hai ông sáng sao, ba ông sao sáng....." nhưng vẫn không thành công. Khi đếm đến số 375, Thảo lại ngồi dậy. Nó cảm thấy đầu đau như búa bổ, miệng mồm khô ran.

Thảo bước xuống giường, vừa đi vào nhà bếp để tìm một chai nước lạnh, vừa nghĩ: "Mặt mũi mình ngày mai chắc là đáng sợ lắm!.. Nhưng ơ kìa.... bây giờ đã là ngày mai rồi! Mình phải cố ngủ mới được!"

Sàn nhà bếp kêu kẽo kẹt dưới mỗi bước chân Thảo. Tiếng rầm rì của máy tủ lạnh đột ngột nổi lên khiến Thảo giật nẩy người. Nó mở tủ lạnh, cúi xuống lấy một chai nước. Bỗng có một bàn tay nắm lấy vai Thảo.

- Áiii!

Thảo hoảng hốt la lên và làm rớt chai nước xuống đất. Nước lạnh đổ lênh láng thành vũng duới chân Thảo. Thảo nhảy lui lại nhưng đôi chân trần của nó đã ướt sũng.

- Nguyên! Em làm chị sợ! Chuyện gì mà em thức dậy giờ này!

- Còn chị, chị cũng vậy! - Nguyên hỏi lại. Nó vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, đầu tóc rối tung.

- Chị không ngủ được. Giúp chị thấm khô vũng nước này đi!

- Đâu phải em làm đổ nước mà chị bắt em làm.

Thảo cãi lại bằng một giọng sắc bén:

- Lỗi của em khiến chị sợ nên chai nước mới rớt xuống đất.

Rồi Thảo vớ lấy một cuộn giấy trên bàn bếp, xé ra một xấp đưa cho Nguyên:

- Nhanh lên!

Thảo - Nguyên quì xuống sàn bếp và nhờ ánh đèn hắt ra từ chiếc tủ lạnh đang mở hé ra, cùng bắt đầu lau khô vũng nước.

- Trong trí em có cả mớ chuyện để suy nghĩ nên em không tài nào ngủ được.

Thảo nhíu mày nhìn em đáp:

- Chị cũng vậy!

Thảo định nói thêm điều gì nữa nhưng có một âm thanh vang lên trong đêm vắng khiến nó dừng lại. Đó là một tiếng than van ai oán, một giọng rên rỉ buồn thảm.

- Tiếng gì vậy chị Thảo? - Đôi mắt Nguyên đã tố cáo sự kinh sợ của nó.

- Dường như tiếng ấy phát ra từ tầng dưới kia.

Nguyên hạ thấp giọng hỏi:

- Chị có nghĩ rằng đó là do mấy cái cây của ba không?

Thảo không trả lời. Nó vẫn còn quì trên sàn nhà, bất động, nghe ngóng.

Lại thêm một tiếng rên nữa, lần này nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn ai oán, buồn thảm. Thảo nhìn Nguyên dò xét và nói:

- Chị nghĩ rằng ba đã không nói sự thật cho chúng ta biết!

Mặt Nguyên đầy nét sợ hãi:

- Em không tin rằng một cây cà- chua có thể phát ra một âm thanh như thế.

Thảo đứng dậy, nhặt hết mớ giấy lau sũng nước, quăng vào thùng rác. Rồi nó đóng cửa tủ lạnh lại. Bóng tối chìm ngập khắp nơi.

Một tay đặt lên vai Nguyên, Thảo mò mẫm dắt em ra khỏi bếp để trở về phòng ngủ. Đi ngang qua thang lầu dẫn xuống tầng dưới, hai đứa dừng lại trước cánh cửa đóng im ỉm. Cả hai cùng lắng nghe. Không một tiếng động nào cả.

Nguyên đưa tay định mở cửa nhưng cửa đã khoá kỹ. Bỗng một tiếng rên rĩ khác lại nổi lên, lần này có vẻ gần hơn. Nguyên thì thầm:

- Đúng là âm thanh phát ra từ một con người.

Thảo rùng mình. Chuyện gì thật sự đã xảy ra dưới kia?

Thảo và Nguyên hối hả bước lên lầu. Đến trước cửa phòng riêng, Thảo dừng lại nhìn theo Nguyên, chờ cho đến khi em đã vào phòng.

Vài giây sau, Thảo trở lại giường, kéo mền lên tận cằm mặc cho khí hậu bên ngoài nóng như nung. Miệng Thảo vẫn khô ran vì nó đã uống được giọt nước nào đâu! Tuy thế Thảo cũng từ từ chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên lúc bảy giờ rưỡi sáng. Thảo ngồi bật dậy và nghĩ đến chuyện phải đi học. Nhưng Thảo sực nhớ toàn thể học sinh trong trường được nghỉ hôm nay và ngày mai. Thảo vói tay tắt tiếng báo thức của đồng hồ, buông mình nằm xuống, cố dỗ giấc ngủ trở lại. Nhưng Thảo đã hoàn toàn tỉnh táo khi nhớ lại những chuyện vừa xảy ra trong đêm. Nỗi sợ hãi lại xâm chiếm toàn thân Thảo.

Thảo vươn vai ngồi dậy, quyết định đi tìm cha tức khắc, mặt đối mặt nói chuyện với ông để giải toả những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu nó. Thảo không muốn cứ phải ghê tởm cha ruột của nó.

Ra khỏi phòng, khi đi ngang qua phòng Nguyên, Thảo ngập ngừng tự hỏi có nên đánh thức Nguyên dậy để cùng nó đi gặp cha hay không? Sau cùng Thảo quyết định:

"Thôi, để cho Nguyên ngủ. Thằng bé hầu như đã thức trắng đêm qua!"

Rồi hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, Thảo đi về hướng phòng ông bà Bình. Cửa phòng không đóng. Thảo đứng yên trước cửa phòng, cất tiếng gọi:

- Ba ơi!

Không tiếng trả lời.

- Ba đã thức chưa?

Thảo rón rén bước vào, gọi cha lần nữa. Dường như ông không có mặt trong phòng.

Không khí trong phòng thật nặng nề và có một mùi chua kỳ lạ. Màn cửa sổ kéo kín mít. Mền và tấm trải giường xô lệch nhăn nhúm quăng ở chân giường. Thảo bước thêm vài bước nữa hướng về chiếc giường.

Thảo thất vọng... Ông Bình không có trên giường. Thảo đã đến trễ. Thảo buồn bã nghĩ:"chắc là ba thức dậy rất sớm và đang nhốt mình trong phòng thí nghiệm dưới kia".

Nhưng ơ kìa.. cái gì đây?

Thảo bật ngọn đèn chong trong phòng và đến sát giường. Nó kinh hoàng ôm mặt kêu lên:

- Không thể nào!

Tấm chăn trải giường phủ một lớp đất dày. Toàn thân Thảo bất động, ánh mắt dính chặt vào chiếc giường, sửng sốt.

Lớp đất kia thật đen và có vẻ nhão nhẹt đang....nhúc nhích.

"Đất nhúc nhích? Không thể nào! Không thể nào!"

Thảo cúi mình xuống để nhìn cho rõ lớp đất.

Đúng như thế, lớp đất không hề nhúc nhích!

Sự chuyển động đó là do hàng mấy trăm con sâu, con trùn đất dài ngoằng màu nâu đang lúc nhúc trong lớp đất nhão nhoẹt trên giuờng ba của Thảo...

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn